Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 689 : Bái phỏng người ở sau màn (2)

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cho dù là cô ấy có tiền đi nữa, thì cũng không thể nào mà tặng không một cái nhà cho ngươi, cái này ngươi phải hiểu, cứu cấp không cứu nghèo”



Tiểu Mã nhíu mày nói: “Huynh đệ của ngươi là loại người này sao, ta chỉ muốn tìm cha mẹ mượn chút tiền, đem thanh toán đợt đầu trước, sau đó tự mình từ từ trả, cho nên mới nhờ ngươi nói với Tiểu Như một chút, có thể hay không là chiếu khấu rẻ cho ta một ít……”



Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Cái này thì được, đợi lát nữa gặp cô ấy ta sẽ nói giúp ngươi, không thành vấn đề, ngươi thực rất có bản lĩnh đó, không có lấy tiền của cha mẹ.



Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.”



“Hắc hắc, ngươi cũng thấy ta không tồi chứ, đến lúc đó vạn nhất tiền đóng đợt đầu không đủ, ngươi cho ta mượn mấy vạn nha?”



Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, lòng vòng nửa ngày, vẫn không thoát khỏi cái này.



Đợi một hồi, Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, nói đã hẹn được Ngô Nhạc Ý, nhà ông ta ở vùng ngoại thành Cương Thành, khá xa, bảo Diệp Thiếu Dương tới trước giao lộ cao tốc đi ra ngoại thành, chờ mình lái xe qua đó, đón hắn cùng nhau tới đó.



Tiểu Mã muốn ở lại trường học chờ Vương Bình, vì thế hai người tách ra.



Trước khi chia tay, Tiểu Mã còn dặn dò, bảo hắn chớ quên giúp mình chuyện đó.



Diệp Thiếu Dương bắt xe taxi, đi tới chỗ Chu Tĩnh Như giao lộ cao tốc đã nhắc tới trong điện thoại, đợi chưa đến hai mươi phút, đã thấy Chu Tĩnh Như lái chiếc Cayenne màu đỏ tới, đón Diệp Thiếu Dương lên xe, đi thẳng đến nhà Ngô Nhạc Ý.



Diệp Thiếu Dương ngồi ở ghế lái phụ, hứng thú mà nhìn trang phục của Chu Tĩnh Như: Váy dài màu đen, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ.



“Nhìn cái gì?”



Chu Tĩnh Như cười nói.



“Xem cô trang điểm hôm nay có chút nhẹ nhàng hiền thục chứ sao.”



Diệp Thiếu Dương cười nói.



“Vì phải đi bái phỏng trưởng bối, nhất thiết phải chú ý một chút, Ngô Nhạc Ý không phải người bình thường, có thể đồng ý gặp ta, đó là đã nể mặt cha ta lắm rồi.”
Cửa chính mở ra, một nam tử mặc đồ tây màu đen ra mở cửa, nhìn thấy Chu Tĩnh Như, mặt lập tức tươi cười: “Tiểu Như muội muội.”



“Từ Quân ca,”



Chu Tĩnh Như cùng hắn bắt tay một chút, quay đầu lại giới thiệu với Diệp Thiếu Dương: “Vị này chính là tiểu thiếu gia nhà họ Ngô, Ngô Từ Quân.



Còn đây chính là bạn của cha ta, cũng là hảo bằng hữu của ta, Diệp Thiếu Dương, là tân tú thư pháp, nghe nói lão gia tử ở đây có không ít thi học chân chính, muốn tới bái phỏng tham quan một chút.”



Ngô Từ Quân rất lịch sự đưa tay về phía Diệp Thiếu Dương, “Chu thúc thúc trong điện thoại đã khen ngợi ngươi rất nhiều, Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, thật khó lường.”



Diệp Thiếu Dương đưa tay bắt tay hắn một chút, âm thầm nhíu mày, Ngô Từ Quân đã vội buông tay ra, đứng sang một bên dùng tay ra hiệu mời bọn họ vào, sau đó cùng Chu Tĩnh Như hàn huyên nói chuyện.



Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá hắn, gia hỏa này ngoại hình không tồi, nhìn qua chừng hai mươi mấy tuổi, rất soái, khí chất thuần thục nội liễm, nhưng mà Diệp Thiếu Dương lại cảm giác từ trên người hắn có chút gì đó không giống người bình thường.



Bởi vì là trúc lâu, nên đại sảnh bên trong, trang trí tương đối đơn giản, có một cảm giác nguyên sơ, vật dụng cũng đều làm bằng trúc hay chế tác bằng gỗ, tạo hình vô cùng thanh nhã, tuyệt đối không thể so với mấy thứ đồ tiện nghi bằng kim loại.



Trên tường, tứ phía treo đầy tranh chữ, lớn nhỏ đan xen nhau, rất có trình tự, cũng không có cảm giác lộn xộn.



Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tranh điểm nhẹ nhàng đi tới pha trà, trà cụ cũng đều làm bằng gỗ, Ngô Từ Quân ngồi xuống, tiếp chuyện đúng lễ nghĩa hai người một hồi, rồi xin phép đứng dậy, ra sau tấm bình phong, theo cầu thang gỗ lên lầu, đi mời lão gia tử.



Diệp Thiếu Dương thừa dịp không có ai, định nhắc nhở Chu Tĩnh Như cái gì, Chu Tĩnh Như dùng chân đá nhẹ vào hắn một cái, rồi tiếp tục uống trà.



Đợi vài phút, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, một lão già mặc trường bào màu vàng, được Ngô Từ Quân dìu xuống, Chu Tĩnh Như lập tức đứng dậy, chào hỏi: “Ngô đại bá!”



Người tới chính là Ngô Nhạc Ý! Diệp Thiếu Dương quan sát ông ta, lão giả này dáng người gầy nhưng rắn chắc, tóc bạc trắng, nhưng da dẻ hồng hào, nhìn qua chưa tới 60 tuổi, eo lưng thẳng, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã nhận ra, ông ta chính người mình đã thấy trong ảo cảnh cũng như trên ảnh chụp, Ngô Nhạc Ý.



Đây là hung phạm ở sau màn, người mà ba mươi năm trước bức bách bốn mươi chín người phải tự sát.



Cứ cho dù xuất phát điểm của ông ta, có lẽ là tốt.