Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 690 : Tử nguyệt tình không

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Ba mươi năm đã qua đi, ông ta trừ bỏ tóc đã bạc trắng, nhìn qua cũng không có quá già, làn da vẫn còn hồng hào mịn màng, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng hoang đường: chẳng lẽ mỗi ngày lão già này đều ăn “Hoàng kim nhục”



để tẩm bổ? Hai bên hàn huyên một lúc, Ngô Nhạc Ý mời hai người ngồi xuống, tự mình pha một ấm trà đạo, mời hai người thưởng thức, rồi quay sang hỏi thăm cha của Chu Tĩnh Như, tùy tiện hàn huyên vài câu, Chu Tĩnh Như dẫn đề tài tới trên người Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng lập tức tỏ vẻ muốn tham quan đồ mà ông ta sưu tầm.



“Phàm tục chi phẩm, không có gì để xem.



Tiểu tử, nếu ngươi biết thư pháp, gần đây ta có sưu tầm được một ít thiếp đã bị tàn khuyết, vừa lúc mời ngươi đánh giá một phen.”



Diệp Thiếu Dương liền nói không dám.



Ngô Nhạc Ý nhìn con trai gật đầu, Ngô Từ Quân lập tức lên lầu, mang xuống một cái hộp bằng trúc, mở ra rồi đặt trên bàn trà.



Ngô Nhạc Ý tự mình lấy từ bên trong ra mấy tấm thiệp chữ màu vàng, vừa nhìn đã biết đó là đồ cổ, phần lớn đều đã rách nát không nguyên vẹn, mặt trên ít chữ bằng bút lông.



Ngô Nhạc Ý đem từng tấm mở ra, đặt lên trên bàn trà, khách khí mời Diệp Thiếu Dương giám định và thưởng thức.



Diệp Thiếu Dương một xem qua từng tấm, thấy trên đó đủ các loại cổ tự, không thể không nói đại ra, ráng mà thốt ra vài câu thuật ngữ thư pháp.



Mấy thuật ngữ nông cạn của hắn, nghe vào tai mấy người có thâm niên am hiểu thư pháp như Ngô Nhạc Ý, quả thực đúng là chỉ là người thường, nhưng mà ông ta chỉ khẽ mỉm cười, lại mời Diệp Thiếu Dương thử đoán xem tác giả của mấy chữ viết trên thiệp này.



Diệp Thiếu Dương cũng không có nhìn xem, nói: “Không biết.”



Chu Tĩnh Như nghe hắn nói như vậy, không khỏi có chút lo lắng, cho dù là chỉ giả bộ, thì cũng muốn giả cho giống một chút, để tránh bị người khác chất vấn, khó có thể giải thích được như vậy chứ.



Quả nhiên, Ngô Nhạc Ý nhẹ nhàng cười, nói: “Bút tích này nhiều đặc điểm như thế, chẳng lẽ Diệp tiên sinh không nhận ra à?”



Diệp Thiếu Dương thẳng thắn nói: “Bút tích này là của ai, thì ta cũng không nhận ra, từ nhỏ ta đã thích luyện chữ, bên người có rất nhiều chữ mẫu, luyện xong thì ném đi, chưa bao giờ để ý tác giả là ai, cũng không ai nói với ta những cái đó.”



Ngô Nhạc Ý cười nói: “Luyện chữ mà không rõ căn nguyên, thì có ích gì?”



Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ta luyện chính là chữ, quản những cái đó làm gì, ông ăn một quả trứng gà thấy ngon, lẽ nào cũng phải biết được con gà mái nào đẻ ra hay sao?”
Ngô Nhạc Ý tiến lên thoáng nhìn qua, mí mắt lập tức mở to ra, chữ Diệp Thiếu Dương viết chính là: Tử Nguyệt Tình Không.



Ngô Nhạc Ý thu liễm cảm xúc, quan sát một lát, không có chút biểu tình nào nói: “Cũng là chữ đẹp.”



Diệp Thiếu Dương cong lên cái miệng, bốn chữ này, là do hắn đột nhiên nghĩ ra mà viết ra, coi như một loại ám chỉ rất rõ ràng,nhưng mà Ngô Nhạc Ý lại làm ra cái biểu hiện giả ngu làm hắn không vừa lòng, cắn răng một cái, chỉ vào hai chữ “Tử Nguyệt”



nói: “Hai chữ này có đẹp không?”



Ngô Nhạc Ý nói: “Đẹp.”



“Lão tiên sinh nhìn hai chữ này, nghĩ đến cái gì?”



Rốt cuộc cũng vẫn là phải xé rách da mặt mà thôi Ngô Nhạc Ý cúi đầu nhìn hai chữ kia, trầm mặc không nói, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, làm người khác không thể đoán được trong lòng ông ta đang suy nghĩ cái gì.



“Ta, nghĩ tới rất nhiều.”



Quá nửa ngày, Ngô Nhạc Ý mới chậm rãi nói, ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương, thần thái không giận mà uy, nói: “Diệp thiên sư, ngươi là có chuyện gì, sao không nói thẳng ra?”



Ba chữ “Diệp thiên sư”



khiến Diệp Thiếu Dương trong lòng liền bình tĩnh trở lại, thì ra ông ta đã sớm biết thân phận của mình, xem ra, những gì mình phỏng đoán đều không sai.



Chu Tĩnh Như cũng khẩn trương đứng dậy, đi tới phía sau Diệp Thiếu Dương.



“Nửa quyển bút ký kia i, nằm trong tay ông?”



Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng vào ông ta, nói.



Ngô Nhạc Ý vẫn cứ một bộ dáng không có biểu tình gì mà nói: “Ta không biết là ngươi đang nói cái gì.”