Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 758 : Quay về Mao Sơn (2)

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tính trở về thu thập một chút rồi lên đường, vì thế Tạ Vũ Tình nói Tứ Bảo đưa mình tới chỗ bọn họ đấu pháp hôm qua, dù sao thì cũng phải chụp mấy tấm ảnh hiện trường, hai người liền rời đi trước.



Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc quay về khách sạn.



“Ngươi đã lấy vé rồi à?”



Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương thu dọn đồ đạc, đứng một bên hỏi.



“Ta đã kiểm tra rồi, chuyến tàu lửa cao tốc một giờ nữa xuất phát, vẫn còn vé, đợi lát nữa sẽ mua trực tiếp tại nhà ga, ta không muốn dùng di động đặt vé.”



Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mấy tiếng thì có thể tới, ta không thích ngồi xe, ngồi lâu khó chịu lắm.”



“Khoảng ba bốn tiếng…… A, cô cũng đi?”



Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, có chút kích động.



“Ta ở lại đây cũng không có việc gì, vốn dĩ ta cũng muốn tham quan Mao Sơn một trong tam đại tông môn của Đạo môn, nên cùng ngươi đi một chuyến.”



Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Bất quá ta phải nói trước, chuyến này cô khẳng định sẽ thất vọng.”



Một giờ sau, hai người ngồi trên chuyến xe lửa cao tốc đi về hướng thị trấn Cú Dung, trên đường đi Diệp Thiếu Dương giúp nàng đổ nước vào mì gói, vô cùng ân cần.



Nhuế Lãnh Ngọc vẫn trước sau như một lãnh đạm.



Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, không khỏi nói: “Cô ban ngày so với buổi tối không giống nhau, dường như không phải cùng một người.”



Nhuế Lãnh Ngọc mắt lạnh nhìn hắn, “Không giống nhau cái gì?”



“Đêm qua cô, rất chủ động, a,a không phải ý đó!”



Nhưng đã chậm mất, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức dẫm vào chân hắn một cái, đau quá kêu lên.



“Chuyện đêm qua, về sau không được nhắc lại.”



Nhuế Lãnh Ngọc lạnh như băng nói.




“Bọn họ đều là tiểu thương quanh đây, dựa vào Mao Sơn để sống qua ngày, đã nhìn ta từ nhỏ lớn lên, cho nên nói chuyện có hơi tùy tiện, cô không cần để ý……”



Nhuế Lãnh Ngọc mặt lạnh không nói lời nào.



Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ra ngoài chào hỏi cả nhà ông chủ, cũng không trả tiền, trực tiếp đưa Nhuế Lãnh Ngọc lên núi.



“Mao Sơn tổng cộng có ba ngọn núi, hai ngọn núi song song phía trước đều là khu phong cảnh, kiến trúc nơi đó đều được xây dựng sau này, chủ yếu là để lừa gạt du khách, nhìn xem thì cũng được, bất quá có một nơi không tệ, ta đưa cô qua đó đi dạo.”



Diệp Thiếu Dương dẫn nàng đi một con đường nhỏ xuống núi, xoay quanh mấy vòng, đi tới một sơn cốc.



Một dòng suối nhỏ từ ở giữa chảy xuyên qua, dọc theo dòng suối, xây dựng một hành lang dài, cổ kính, Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra đây không phải kiến trúc hiện đại.



Phía bên hành lang dài kia, một số kỳ phong quái thạch cao chót vót, đan xen nhau trông rất thú vị, mấy chỗ liền nhau, trong ánh nắng hoàng hôn, quả thực nhìn cũng không tồi.



“Nơi này thực không tồi, vì sao lại không bị khai phá?”



Nhuế Lãnh Ngọc có chú tò mò.



“Đây là nơi Tổ sư Mao Sơn thanh tu, sư phụ ta rất thích, thường xuyên một mình tới đây đi dạo, sợ bị du khách làm phiền, cho nên không cho khai phá thành khu ngắm cảnh, chỉ có đệ tử Mao Sơn mới có thể tới đây.”



Hai người theo hành lang dài đi đến đầu bên kia, tới một tiểu đình hóng gió hình bát giác ngồi xuống, ngoài đình có một dòng suối chảy qua tạo thành hồ sâu, bên trong có không ít rùa cá bơi lội, cũng rất lãng mạn.



Ngồi trong đình hóng gió nghỉ ngơi một lát, thấy sắc trời sắp tối, Diệp Thiếu Dương liền đưa nàng vòng đường nhỏ lên sau núi, kết quả mới vừa đi không quá vài bước, đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình.



Nhuế Lãnh Ngọc thấy vẻ mặt hắn có chút không đúng, liền tiến tới bên cạnh xem, chỉ thấy trong năm đạo hồn ấn trên tay hắn có một cái toát ra hồng quang nhàn nhạt, vội hỏi “Làm sao vậy?”



“Qua Qua bị thương, sắp tới rồi!”



Vừa dứt lời, chỉ nghe “Bùm”



một tiếng vang lên, hai người vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hồ nước bên ngoài đình hóng gió bọt nước văng ra khắp nơi, một bóng người từ giữa hồ bắn ra, rơi xuống bụi cỏ, lăn vài cái, rồi từ trên mặt đất ngồi dậy, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, giọng gấp gáp, nói: “Lão đại cứu ta!”



Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, chỉ thấy một bóng người nữa từ trong nước chậm rãi chui lên, là một người cao gầy, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, không có chút cảm xúc nào.