Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 759 : Di thiên đại họa

Ngày đăng: 04:48 30/04/20


Mặc áo bào màu trắng, đầu đội chiếc mũ rất cao, mặt trên viết bốn chữ “Nhất Kiến Phát Tài”



, tay trái cầm một cây gậy tang lễ.



Tay phải nắm một chuỗi xiềng xích đen như mực, một đầu của nó gắn với một cái móc thật lớn, nhìn qua hình dáng tương tự với địa ngục Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương.



Người mặc áo bào màu trắng toàn thân vây quanh bởi một tầng lục quang dày đặc.



Bạch Vô Thường! Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc theo bản năng lùi một bước.



Hắc Bạch Vô Thường chính là người dưới trướng của Diêm La Vương, trên danh nghĩa là Sứ Giả Câu Hồn, nhưng trên thực tế rất ít khi tới dương gian, quỷ hồn người thường đều có những quỷ sai đi câu, chỉ lúc nào gặp được nhân vật trọng yếu thì mới xuất hiện.



Như là sát tinh ma đầu, lệ khí trên người quá nặng, cho dù là lúc sắp chết, quỷ sai cũng không dám tới gần, hoặc là pháp sư có pháp lực quá mạnh, sau khi chết thì quỷ sai cũng không thể khống chế được vong hồn, gặp trường hợp như vậy, Hắc Bạch Vô Thường mới xuất hiện để bắt.



Hắc Bạch Vô Thường chỉ cần đi tới dương gian, tất nhiên là để câu hồn, hơn nữa tuyệt đối không về tay không, thật là danh xứng với thực của cái tên Tử Thần.



Hai huynh đệ này quan chức không tính là cao, nhưng mà bởi vì chỉ có Diêm La Vương cấp trên trực tiếp, người khác cho dù là chín điện Diêm Vương còn lại cũng không thể sai phái, quyền lực rất lớn, đến Âm Thần cũng không dám đắc tội với hai người bọn họ.



Cho nên Diệp Thiếu Dương vừa thấy đến Bạch Vô Thường xuất hiện, đầu tiên là có chút sửng sốt, ngay sau đó biết sự tình trọng đại, tiến lên vài bước, vỗ vỗ tay áo, khom người chắp tay hành lễ, nói: “ Đệ tử Mao Sơn Diệp Thiếu Dương gặp qua Thất gia, có lễ chào hỏi.”



Bạch Vô Thường tục danh là Tạ Tất An, được người gọi là Thất gia, Hắc Vô Thường tên Phạm Vô Cứu, còn được gọi là Bát gia, sinh thời là một đôi huynh đệ kết nghĩa.



Nhuế Lãnh Ngọc đứng phía sau cũng đơn giản hành lễ, chứng tỏ thân phận pháp sư của mình.
Nói xong cất bước, bước chân tập tễnh đi về phía Bạch Vô Thường.



Đã chạy trốn lâu như vậy, đương nhiên nó không muốn cùng Bạch Vô Thường trở về, hơn nữa hiện tại trên người còn phải gánh thêm tội danh tập kích Âm Thần, nhưng mà vì không muốn làm khó Diệp Thiếu Dương, nó cũng chỉ còn biết nhận tội, không có một câu oán hận.



Đột nhiên, một bàn tay đè chặt vai nó, làm nó không thể động đậy, quay đầu lại nhìn, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang giận dữ nhìn nó: “Ta chỉ mắng ngươi gây rắc rối, khi nào bảo ngươi đi?”



Qua Qua ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu, thất thanh nói: “Lão đại không được, hắn là Âm Phủ chính thần……”



“Trở lại cho ta!”



Diệp Thiếu Dương một tay kéo nó ra đằng sau, xoay người, nhìn Bạch Vô Thường, thanh âm trở sắc lạnh xuống, chắp tay nói: “Thất gia, ta kính ngươi là chính thần, một lòng vì làm việc, nhưng ngươi cũng đừng có bức ép người.”



Bạch Vô Thường sắc mặt lạnh lùng, nói: “Bức ngươi thì thế nào, ngươi thân là Thiên sư, dám bao che tội phạm?”



Diệp Thiếu Dương hơi ngẩng đầu lên, cười tà tà, nói:“Thất gia đừng có chụp mũ, dù sao tiểu quỷ này, hôm nay ngươi cũng không mang đi được rồi.”



Bạch Vô Thường không tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi còn dám dộng thủ với bổn tọa à?”



“Không dám, nhưng nếu Thất gia cứ ép người như vậy, ta cũng chỉ có thể phụng bồi ngươi mà thôi,”



Diệp Thiếu Dương khẽ vung Câu Hồn tác, chỉ chỉ Qua Qua ở phía sau, “Nó là Quỷ Phó của ta, ta không thể nhìn nó bị người ta bắt đi, ai tới cũng không được, đừng nói là ngươi Tạ Tất An, dù có là Diêm La Vương tự mình tới đây, cũng giống như vậy thôi!”