Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 813 : Bí mật của hoàng hậu (2)

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


Thử ta…… Diệp Thiếu Dương trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Cô không sợ ta giết chết bọn họ sao?”



“Không, lúc ấy ta đứng sau vách tường quan sát, nếu ngươi thực muốn tiêu diệt bọn họ, ta sẽ kịp thời triệu hồi bọn họ.”



Giọng Quách Thiếu Di tràn đầy tự tin, hơn nữa còn mang theo ngạo khí.



Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, cười tà tà, “Nếu lúc trước ta thực sự ra tay, căn bản cô sẽ không kịp cứu viện.



Có tin không?”



Quách Thiếu Di nhìn hắn một hồi, nói: “Ta tin.”



“Hừ, có lẽ cô cũng biết mình không thể cứu viện kịp thời, nhưng vì kế hoạch của mình, vẫn là phái bọn họ tới, cho nên……”



Quách Thiếu Di nói: “Cho nên không có chuyện gì, cho dù ngươi có tiêu diệt bọn nó, bất quá cũng chỉ là ít đi một đôi linh phó thôi.”



Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói như vậy, đưa mắt nhìn về phía Đồng nam, thấy trong mắt hắn không có chút thất vọng nào cả, trong lòng bỗng cảm thấy bi ai.



“Người hầu, mãi mãi vẫn chỉ là người hầu.”



Quách Thiếu Di lạnh lùng nói.



Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cô sai rồi……”



“Lớn mật!”



Một giọng nữ thanh thúy từ gian thờ phụ truyền tới, tiếp đó là một bóng người bay ra đây.



Hai người Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, thấy chính là nữ quỷ lúc trước đã “bắt đi”



Lâm Tam Sinh, hiện tại nhìn kỹ thì thấy: đây là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, mặc trang phục màu xanh, trang điểm cũng nữ, giận dữ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Không được vô lễ với Nương Nương!”



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ta vô lễ?”



“Dám nói Nương Nương sai, chẳng phải vô lễ là gì?”




Đúng là nhân gian tuyệt phẩm.



Khụ khụ, hình như mình đã chú ý sai trọng điểm rồi nhỉ…… Ánh mắt nhìn xuống, chỉ thấy sương khói trong quan tài xoay chuyển, bay về phía ngón tay Quách Thiếu Di, nhưng có thể thẩm thấu qua nắp quan tài, bị hút vào trong tay cô ta.



Diệp Thiếu Dương chưa kịp dò hỏi công dụng của sương mù này, thì bị vật bên trong quan tài, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của hắn: Trong quan tài chứa đầy nước, là một khối thi thể nằm ngửa mặt lên trời, mặc hoàng bào thêu hình rồng, đầu đội bảo quan lấp lánh kim sắc, ngay giữa bảo quan có một viên long nhãn ngọc châu to lớn, phát ra ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt.



“Hoàng Đế!”



Diệp Thiếu Dương âm thầm kêu lên.



Nhìn kỹ khuôn mặt ông ta, chỉ thấy sắc mặt không khác gì so với người bình thường, chỉ là hơi tái nhợt, tĩnh lặng nằm trong nước, sống động như thật.



Hoàng Đế nhìn qua cỡ ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú, tuy đang nhắm mắt, sắc mặt an tường, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được một loại khí vũ hiên ngang.



Đây là loại diện mạo mà liếc mắt một cái đã có thể nhận ra không phải người thường.



Ngay sau đó, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, thấy cái ý nghĩ này là sai, thực ra mình đã bị thân phận cũng như long bào trên người ông ta ảnh hưởng, trên đời này không có gì người nào gọi là trời sinh tướng Đế Vương.



“Đây là…… Kiến Văn Đế Chu Duẫn Văn!”



Hai tay Nhuế Lãnh Ngọc dựa lên nắp quan tài, mở to hai mắt, nhìn vị Hoàng đế nổi tiếng bi tình nhất trong lịch sử, trong lòng không thể bình tĩnh được.



“Truyền thuyết dân gian là sự thật, Chu Duẫn Văn…… thưc sự rất soái, còn soái hơn Từ Tranh một trăm lần.”



“Từ Tranh?”



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Cái tên đầu trọc? hắn thì có liên quan gì đến chuyện này?”



“Ngươi chưa xem qua “Chuyện tình vượt thời gian”



à, Từ Tranh đóng vai Chu Duẫn Văn, quả thật…… đúng là không thể so được”



Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, bất mãn nói: “Đáng tiếc người ta đã có nương nương.”