Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 814 : Hoàng đế đẹp trai

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu lại mà trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó dời ánh mắt ra khỏi mặt Kiến Văn Đế, thấy trong nước của quan tài có mấy con cá nhỏ màu trắng, chậm rãi bơi lội trong nước.



Nhìn kỹ lại, hình dáng đúng là giống cá, nhưng lại không có hai mắt, một đám mê mang mà bơi lượn.



“Hồn Ngư!”



Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý đến ‘cá nhỏ’ này, thất thanh kêu.



Quách Thiếu Di đứng bên cạnh nói: “Không hổ là Thiên sư, liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân tướng.



Đám cá đó là do ba hồn bảy phách của Hoàng Thượng biến thành…… Chuyện này còn có liên quan đến tràng chiến đấu xảy ra năm đó.



Kết thúc đại chiến, tuy chúng ta thủ thắng, nhưng Hoàng Thượng bị quỷ Thi Vương đánh trọng thương, vốn dĩ là đã hồn phi phách tán, may mắn là có quan tài Thạch Tinh Ngọc Tuỷ này, Quốc sư phong bế thân thể cùng hồn phách bên trong quan tài, tự mình xuống Cửu U lấy Vong Xuyên Thủy về, đổ vào trong đó.



Rồi lại dùng Hỗn Nguyên Châu định hồn, biến ba hồn bảy phách thành Hồn Ngư.



Vong Xuyên Thủy thuần âm, Thạch Tinh Ngọc Tuỷ có thể hóa thi khí thành dương khí, âm dương điều hòa, tẩm bổ cho thân thể cùng hồn phách, trở nên trường tồn bất diệt.



Mục đích Quốc sư làm vậy, là vì muốn kết hợp hồn phách với thân thể, làm cho Hoàng Thượng sống lại, nhưng lúc ấy hắn đã là quỷ, rất nhiều Đạo thuật không thể thi triển được.



Hắn đã nói cho ta biết, muốn làm Hoàng Thượng hồn thân hợp nhất, nhất thiết phải do tông sư Đạo môn thi pháp mới có thể làm được, mà ta lại ở bên trong cổ mộ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, căn bản không thể tiếp xúc được tông sư Đạo môn.



Tuy là quân sư có thể rời khỏi cổ mộ, nhưng dù hắn có tìm được Thiên sư, thì loại sự tình như thế này, người ta đương nhiên sẽ không giúp đỡ, chưa nói đến việc ta dù sao cũng là quỷ, không tới thu phục chúng ta đã không tệ rồi.”



Diệp Thiếu Dương nghe vậy, xem như đã hiểu rõ mọi chuyện, nhíu mày hỏi: “Còn tên quốc sư kia, cô không phải là nói hắn đã bị Quỷ Thi Vương giết rồi sao, như thế nào lại còn đi Âm Ty lấy Vong Xuyên Thủy, nghe rất là mâu thuẫn.”



Quách Thiếu Di trầm mặc một chút, nói: “Hồn phách của Quốc Sư còn chưa có bị tiêu tán, chỉ bị trọng thương, sau khi hắn hoàn thành hết thảy mọi việc, nhân lúc hắn không còn khả năng phản kháng, ta đã diệt hồn của hắn.”



Diệp Thiếu Dương giật mình khiếp sợ.



Quách Thiếu Di nhìn hắn, nói: “Ta không muốn hắn trở thành Thống soái của đàn Đồng Giáp Thi, ta đã không muốn can thiệp chuyện nhân gian, cũng không định tổn hại sinh linh.”



Diệp Thiếu Dương không nói gì, đây là chuyện nhà của người ta, hắn cũng không nghĩ tới sẽ hỏi nhiều.



“Thạch Tinh Ngọc Tủy Quan này, là vật của các ngươi sao?”




“Đây là vật của chủ mộ dưới đây, sinh trưởng ở trong miệng của Quỷ Thi Vương đó.



Sau khi Quỷ Thi Vương chết, Quốc sư biết vật này cực kỳ tốt, nhưng lại vô dụng đối với chúng ta, cho nên phơi khô rồi bảo quản đến tận bây giờ.”



Quách Thiếu Di cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đưa Âm Huyết Linh Chi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương chần chờ một chút, hiểu rõ ý tứ của cô ta: Đã nhận đồ của của ta, chẳng khác nào đã đồng ý hỗ trợ.



Nhưng mà hắn lại không có nghĩ vậy, cứ nhận trước rồi tính sau.



“Cảm tạ.”



Diệp Thiếu Dương nhận lấy Âm Huyết Linh Chi, cất vào trong người, chắp tay hành lễ.



Quách Thiếu Di lại cầm lấy một quyển sách màu vàng, nói: “Đây là tâm pháp thượng cổ bí truyền của Phật môn ‘Đạt Ma Hàng Ma Kinh’, trên đời chỉ còn lại duy nhất một cuốn này thôi, do phu quân ta năm đó mang từ trong cung ra, tu luyện tâm pháp này, có thể đạt thành La Hán Kim Thân.”



“La Hán Kim Thân, đó là cái gì?”



Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Ta là Đạo sĩ, chẳng lẽ cô muốn để ta Đạo Phật song tu à?”



Quách Thiếu Di mỉm cười, “Ta biết nó vô dụng với Diệp thiên sư, nhưng đối với vị bằng hữu Phật môn kia của ngươi, nhất định sẽ yêu thích không muốn rời tay.”



Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cô tìm ta hỗ trợ, tặng hai loại bảo vật, nhưng đều dành cho người khác, không bằng ta trực tiếp kêu hắn lại đây giúp cô cho xong.”



Quách Thiếu Di nói: “Ta biết Diệp thiên sư đối đãi bằng hữu rất tốt, đưa cho hắn, hay là tặng choi ngươi cũng giống nhau thôi.”



“Được rồi, ta là Lôi Phong.”



Diệp Thiếu Dương khoát tay.



“Lôi Phong? Tháp Lôi Phong sao?”



Quách Thiếu Di hỏi.