Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 835 : Phụ người sáu trăm năm

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


“Đã sớm…… kết thúc sao?”



Nghe lời nói của Kim Oánh kiên quyết vậy, Lâm Tam Sinh chợt bình tĩnh trở lại, thất hồn lạc phách, sắc mặt xám như tro tàn.



Kim Oánh thật lâu mới buông hắn ra, xoay người nói với Diệp Thiếu Dương: “Diệp tiên sinh, hãy làm ta tỉnh lại đi, điện thoại vừa rồi là bạn trai ta gọi, anh ấy muốn tới lấy chìa khoá căn hộ mới của chúng ta, sẽ tới đây nhanh thôi……”



Diệp Thiếu Dương nhìn Lâm Tam Sinh đang thất hồn lạc phách, lại đưa mắt sang nhìn Kim Oánh, nói: “Một khi hoàn hồn, cô sẽ quên hết những chuyện đang xảy ra, cũng sẽ quên mất hắn.”



Kim Oánh vừa nghe, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng, một lát sau,thở ra một hơi thật dài, “Có lẽ đây là kết cục tốt nhất.”



Kết cục tốt nhất sao? Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Nếu cô đã quyết định, ta sẽ giúp cô hoàn hồn.”



Kim Oánh một lần nữa đi đến trước mặt Lâm Tam Sinh, ôm lấy cổ hắn, trao một nụ hôn cuối cùng, thấp giọng nỉ non nói: “Ta nghĩ là muốn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ huynh, nhưng mà như thế thì ta không thể sống lại cuộc sống trong quá khứ, hy vọng huynh có thể quên ta đi, để được hạnh phúc……”



Qua một hồi lâu, Kim Oánh rốt cuộc cũng buông Lâm Tam Sinh ra, cúi đầu chậm rãi đi về phía thân thể mình, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương đi tới, giơ lên một lá linh phù, thở dài, nói: “Bắt đầu rồi.”



Kim Oánh quay đầu lại, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Lâm Tam Sinh, cố kìm nén nước mắt, khẽ mỉm cười.



Diệp Thiếu Dương hạ linh phù xuống, dán trên ót của Kim Oánh, hồn phách lập tức hóa thành làn khói, chui vào trong phù.



Diệp Thiếu Dương lấy bút chu sa, vẽ lên mặt trên mấy nét, câu dẫn hồn phách lên ấn ký, cũng chính là đoạn ký ức vừa xảy ra.



Tiếp theo dán linh phù dán lên mặt Kim Oánh, ngón giữa cong lại, ấn tấm phù dính lên ấn đường, nhẹ nhàng búng một cái, sau đó bóc xuống, thổi một hơi vào ấn đường của cô.



Kim Oánh từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt nói “Diệp tiên sinh……”



“Ta thấy giống như là cô ngủ, nên mới qua nhìn xem sao lại thế này.”



Diệp Thiếu Dương giả bộ nói xạo, nhưng trong lòng lại thở dài.



Kim Oánh dụi dụi mắt, “Đúng vậy, sao ta lại ngủ thế nhỉ, chẳng lẽ bị say do uống rượu vang đỏ mà say, cũng không thể nào.”




Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như tiếp tục lưu lại.



Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, phát hiện Lâm Tam Sinh không biết đã rời đi lúc nào.



“Hắn sẽ không đi tự sát chứ?”



Chu Tĩnh Như có chút lo lắng.



“Trời ơi, hắn vốn là quỷ mà, tự sát gì nữa”



Lời này nghe giống chuyện cười, nhưng Diệp Thiếu Dương lại không cười nổi, chỉ ngã lưng vào sô pha, lắc lắc đầu.



Chu Tĩnh Như đem đầu để vào vai hắn, thấp giọng khóc.



“Cô khóc cái gì, đâu liên quan gì đến cô đâu.”



“Huynh không biết con gái đều đa sầu đa cảm thế sao, chuyện này…… khiến ta thấy rất đau khổ cho hắn”



“Ta cảm thấy, Kim Oánh lựa chọn thế là đúng...”



Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi nói: “Quá khứ luôn sẽ qua đi, phải biết quý trọng người trước mắt, thế mới là đúng đắn, bằng không sẽ không công bằng với chồng sắp cưới của cô ấy.”



Chu Tĩnh Như gật đầu, “Ta cũng hiểu, nên không hề trách cô ấy, chỉ là cảm thấy tiếc nuối cho thư sinh kia, đợi chờ sáu trăm năm, nhưng lại phải nhận một kết quả như vậy, vận mệnh đối với hắn đúng là trò đùa lớn mà.”



Tiếp đó, hai người đều im lặng trầm tư suy nghĩ, không nói lời nào.



“Bất quá...”



qua một hồi lâu, Chu Tĩnh Như nhẹ giọng nói, “Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ lựa chọn giống như vậy, nếu kiếp này chẳng thể cùng...



hắn ở bên nhau, ta cũng sẽ không lưu luyến kiếp trước.”