Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 839 : Tiểu quỷ thôi ma (1)

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


“Đây là…… Cái gì?”



Tạ Vũ Tình đi tới, sửa sang lại quần áo.



Diệp Thiếu Dương đưa tay chấm một chút máu trên gương, ngửi ngửi, nói: “Nó đi rồi.”



“Còn có tiểu quỷ khác sao?”



“Không phải, là yêu khí!”



Tạ Vũ Tình vừa nghe, giật mình sừng sốt.



“Còn có yêu ở đâu tới?”



“Ta sao biết được.”



Diệp Thiếu Dương nhìn mặt quỷ đang dần tan đi, cười nói: “Nó muốn cảnh cáo chúng ta đó.”



Diệp Thiếu Dương phủi bụi trên người, đứng dậy đi về phía ban công, kéo bức rèm ra, mở cửa sổ, để gió thổi vào.



Tiếp đó dùng hoàng phiếu bọc một nắm ngải diệp, châm lửa đốt rồi ném xuống đất, khói trắng tản ra, theo gió thổi tan âm khí trong phòng ra ngoài cửa sổ.



Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm dương bàn, khẩy khẩy một chút, nhìn qua kim đồng hồ, nói: “Nơi này không có âm khí, chứng tỏ đã không còn quỷ, con tiểu quỷ còn lại đã trốn rồi.”



“Thì phải làm sao bây giờ?”



Tạ Vũ Tình có chút lo lắng.



Diệp Thiếu Dương nhìn lòng bàn tay trái, tiểu quỷ kia đang bị phong ấn trong Chưởng tâm lôi, trên đó có một quỷ ảnh mờ nhạt, bộ mặt dữ tợn.



“Không thì ngươi tra khảo tiểu quỷ này một chút?”



Tạ Vũ Tình đề nghị.



“Vô dụng, ác linh không thể tra khảo.”
Sau khi ăn xong, hai người mang cái bụng đầy, cảm thấy đã thoả mãn, lái xe quay lại khu nhà có quỷ.



Lão Quách đã sớm tới rồi, dựa theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, đang bày trận, vừa thấy Tạ Vũ Tình liền tìm cô đòi phí dịch vụ.



“Đem kim nguyên bảo các người đã lấy từ cổ mộ ra đây!”



Tạ Vũ Tình phản đòn.



Lão Quách lập tức cười lấy lòng.



“Không phải đều bị cô tịch thu hết rồi sao, hắc hắc, không có, thật sự không có.”



“Đừng có tưởng ta không biết, ngươi, Tứ Bảo, Tiểu Mã, ba người các ngươi, ai cũng giấu ít nhất hai khối kim nguyên bảo, trông vẻ mặt mừng rỡ sung sức của các người là biết, ta mắt nhắm mắt mở thôi, giờ lại còn dám tìm ta đòi tiền!”



“Rồi rồi rồi, coi như ta chưa nói gì.”



Lão Quách mặt héo đi, tiếp tục bày trận, nhìn thấy hai người bọn họ đi đến ngồi dưới mái hiên bên cạnh, hóng gió, ngắm hoàng hôn, trong lòng mắng thầm, giận mà không dám nói gì.



“Siêu độ tiểu quỷ kia, ta không có chút lo lắng, chỉ có duy nhất một điều khiến ta lo lắng, chính là con yêu tinh không rõ tung tích kia.”



Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói, “Yêu tinh đó, tuyệt đối là có quan hệ với hai tiểu quỷ này, thậm chí còn làm phép tăng tu vi cho bọn chúng”



Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Sao mà ngươi biết được?”



“Còn nhớ bài đồng dao mà tiểu quỷ đó hát không, bé gái cầm búp bê tây dương…… khi nó chết còn chưa đến hai ba tuổi, cũng không có đi ra ngoài, sao có khả năng nhớ được nhiều ca từ như vậy.



Con người sau khi chết đi có thể nhìn thấu mọi chuyện, nhưng cũng chỉ là một ít thiên địa đại đạo, là người hay quỷ, không có khả năng tự hiểu được tri thức mà mình không biết, cho nên, bài đồng dao kia nhất định là có người dạy nó.



Ngoại trừ con yêu đó ra, ta cũng không thể nghĩ được là người nào khác.”



Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, “Nói vậy, xem ra yêu tinh kia rất khó đối phó à?”



Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu nó thật sự có tu vi thâm hậu, lúc đó cũng sẽ không có bỏ chạy, đặc điểm lớn nhất của yêu tinh, chính là quỷ kế đa đoan, đến lúc đó cẩn thận đề phòng nhiều hơn một chút là được.”