Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 840 : Tiểu quỷ thôi ma (2)

Ngày đăng: 04:49 30/04/20


Lão Quách đã bố trí xong trận pháp, kêu Diệp Thiếu Dương qua đó nghiệm thu: Dẫn Hồn Đạo được làm từ tơ hồng cùng những lá cờ màu vàng cán đỏ, bên trong dùng tro hương viết một chữ “Thân”



thật lớn.



Cuối Dẫn Hồn Đạo là một pháp đàn, trên có đặt bức hoạ của Vu Khiêm, trong cùng là một cái chậu sứ màu vàng, bên cạnh bày một đống lớn tiền vàng giấy, hai bình nước khoáng đựng đầy pháp thủy, cùng một chiếc cối xay.



“Làm gì thế?”



Tạ Vũ Tình nhìn cối xay, tò mò hỏi.



“Cối xay, đương nhiên là để xay sữa đậu nành.”



Diệp Thiếu Dương nói.



“Nhảm à, ta hỏi bày cối xay ở đây làm gì, ngươi định xay sữa đậu nành ở đây à?”



Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc hắn một cái.



“Đạo gia có câu: Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma”



Diệp Thiếu Dương chỉ vào đống lớn tiền giấy dưới chân, “Đến lúc đó ta nhờ cô hoá vàng mã, cô phải thiêu liên tục không ngừng, lửa không thể bị tắt, tiểu quỷ sẽ không ngừng đẩy cối xay, nghiền nát hết oán khí trên người bọn nó, đây là pháp thuật hóa giải oán khí lệ quỷ của Đạo gia.”



Tạ Vũ Tình nghe xong, ngẩn người nói: “Vậy rốt cục tiểu quỷ đẩy cối xay, hay là bị mài cũng chính tiểu quỷ đó?”



“Đẩy chính là nó, bị xay cũng chính là nó, cái này gọi là lấy dầu nó đốt nó, xay sạch oán khí của bản thân nó……”



Diệp Thiếu Dương vuốt cằm, rung đùi đắc ý.



Tạ Vũ Tình trợn mắt nói: “Có phải ngươi ở chung với thư sinh kia quá lâu rồi, cũng thành ngốc như hắn luôn.”



“Khụ khụ, không phải lâu lắm ta mới ra được bộ dạng cao nhân sao, hà tất phải vạch trần chứ.”



Diệp Thiếu Dương vốn định giữ Lão Quách lại, đến lúc đó vạn nhất kia yêu tinh kia tới, thì cũng có thêm người hỗ trợ, nào ngờ Lão Quách nói là tối nay tổ chức sinh nhật cho lão bà, bất luận thế nào cũng phải về.



“Tiểu Ngư buổi tối nay cũng ở nhà, hai mẹ con nó bảo ta gọi ngươi nữa, vốn đang định gọi điện mời, nhưng xem tình huống này ngươi không đi được.”
Tiếp đó, hơ người giấy trên lửa nến, một tiếng hét thảm vang lên.



“Ô… á...!”



Người giấy tay chân vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thảm thiết.



Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, miệng vẫn cứ lẩm bẩm, từng luồng quỷ khí từ trên mình người giấy tản ra, ngăn cản ngọn lửa thiêu đốt.



Tạ Vũ Tình đứng một bên nhìn vậy, có chút không đành lòng, nhẹ giọng nói: “Làm vậy có thể làm chết nó hay không?”



“Muội muội của nó nhất định sẽ tới cứu thôi.”



Diệp Thiếu Dương nói xong chưa lâu, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tới rồi.”



Tạ Vũ Tình lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy có một bé gái rất nhỏ, còn chưa đầy một tuổi, trên người mặc một bộ quần áo trẻ em nhăn nhúm dơ bẩn, đang đi lại quanh quẩn bên ngoài Dẫn Hồn Đạo.



Tuy nhìn qua đứa trẻ nhỏ xíu, nhưng bé gái này bước đi vô cùng vững vàng, trước ngực còn ôm một con búp bê vải, vừa đi, vừa mờ mịt nhìn tứ phía.



“Ca ca! Ca ca ở đâu, sao muội không nhìn thấy ngươi.



“Oa Oa đừng sợ, chị mang em đi tìm ca ca……”



cô bé ôm chặt búp bê vải trong tay, chưa đầy một tuổi mà tiếng nói chuyện lại rất rõ ràng.



Bé gái đi quanh quẩn ngoài Dẫn Hồn Đạo một vòng, dừng lại đối diện lối vào, không tự chủ được tiến đến, đột nhiên mơ hồ thấy được Diệp Thiếu Dương cùng người giấy trong tay hắn, khuôn mặt nhỏ xíu lộ vẻ dữ tợn, phát ra tiếng kêu kỳ quái, xông về phía hắn.



Tạ Vũ Tình vội rút súng chu sa, trốn về phía sau Diệp Thiếu Dương.



Diệp Thiếu Dương một tay nắm người giấy, tay còn lại rút Đào Mộc Kiếm từ đai lưng, ngồi dưới đất bất động, vô cùng bình tĩnh chờ đòn tiến công của tiểu quỷ.



Diệp Thiếu Dương không dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, bởi hắn lo nhất thời thất thủ, sẽ trảm nát hồn phách tiểu quỷ, do đó mới không dùng tới.



Diệp Thiếu Dương nhìn đúng thời cơ, nhằm ngay yết hầu tiểu quỷ một kiếm đâm tới, búp bê vải trong tay tiểu quỷ đột nhiên bay ra, hai mắt loé hồng quang, vẻ mặt còn dữ tợn hơn cả tiểu quỷ.