Mật Mã

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Thu

Beta: Tiểu Ngạn



“Không được! Không được! Anh nói không được chính là không được! Chuyện này không thương lượng!”



“Em bị giam cầm ở trong đó năm năm,

trong lòng anh biết rõ em là người quen thuộc với chỗ đó nhất, em biết

rõ tình hình ở trong đó, em còn nhớ rõ tất cả những đường đi cùng lối

ra–”



“Những thứ đó em cũng có thể vẽ ra, hơn nữa đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tình hình ở bên trong có lẽ đã sớm thay đổi!”



“Anh đang cố tình gây sự.”



“Cố tình gây sự chính là em!” Gã đập

bàn, nổi trận lôi đình quát: “Anh sẽ không cho em tới gần nơi đó, em

nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”



“Muốn đi vào nơi đó, các anh sẽ cần em.”



“Chó má!”



“Các anh muốn đi cứu người trước, đúng không?” Cô bình tĩnh nhìn gã, nói: “ ‘Thần hành giả’ chỉ có em biết và có thể sử dụng, chỉ có em biết mở những cái khóa điện tử kia như thế nào. Thời gian là quan trọng nhất đấy, chỉ cần em có thể bí mật đi vào phòng thí nghiệm dùng ‘thần hành giả’, là có thể từ hệ thống trung ương đem tất cả cửa mở ra trong một lần, hay là anh

còn muốn từng bước từng bước đi mở cửa, sau đó chờ những tên bảo vệ kia

tới bắt anh?”



Gã cứng đờ, sắc mặt xanh mét kháng cự, “Anh sẽ không để cho em đi sử dụng cái thứ đồ chết tiệt đó!”



“Anh biết rõ đó là phương pháp tốt nhất và nhanh nhất.” Cô nhìn thẳng vào gã, thử muốn thuyết phục gã nghe theo kế hoạch của mình.



“Hay cho cái nhất!” Cảnh Dã cúi thấp đầu gầm gừ, quả thật muốn đưa tay lắc cô.



Người phụ nữ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn không muốn gã đi, bây giờ lại muốn tự mình chạy tới!



Trời đánh, gã quả thực sắp bị cô làm cho phát điên rồi!



Hiểu Dạ không hề nhìn gã, tự ý quay đầu hỏi người khổng lồ từ đầu đến cuối không nói một câu nào kia.



“Hải Dương, anh nói xem?”



Hải Dương nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn gã bạn tốt đang nổi trận lôi đình, mới nhếch khóe miệng lên, “Rất xin lỗi, A Dã, cô ấy nói đúng, muốn cứu người, cô ấy đi sử dụng thứ đồ kia là

phương pháp nhanh nhất.”



“Tiểu Ảnh, cậu thì sao?” Hiểu Dạ lại nhìn về phía Tiểu Ảnh.



Thấy vẻ mặt dữ tợn của Cảnh Dã, Tiểu Ảnh lui về phía sau lưng Hải Dương tìm kiếm sự che chở trước, mới có gan mở miệng nói: “Thật có lỗi, Cảnh đại ca, mặc dù em rất sùng bái anh, nhưng mà em cũng đồng ý với lời của chị ấy.”



“Ba phiếu với một phiếu.” Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn gã,“Một nửa thông qua.”



“Cho dù là một trăm phiếu cũng không cho phép!” Gã nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn cô gào thét.



“Anh hãy nghe em nói.” Cô đưa tay khẽ

vuốt mặt gã, nhẹ nhàng mở miệng, “Em biết anh lo lắng cho em, nói thật,

phải đi về chỗ đó, em cũng rất sợ hãi, vô cùng vô cùng sợ hãi–”



“Vậy đừng đi nữa!” Gã quát.



“Không được, em nhất định phải đi, nếu

không nhất định em sẽ hối hận cả đời.” Cô đưa tay đặt ở trên lồng ngực

gã, thử thuyết phục gã, “Ba năm qua, em vẫn luôn cảm thấy rất áy náy. Em chạy thoát một mình, những người khác vẫn ở lại chỗ đó, chịu đựng mọi

sự tra tấn. Ba năm trước đây, em chỉ có năng lực cứu bản thân mình,

nhưng mà lúc này đây, đã không giống nữa rồi, em không chỉ có một mình

nữa, em hy vọng có thể giúp đỡ mà không phải là đứng chờ đợi ở một bên,

anh hiểu không?”



Gã mím môi không nói trừng mắt nhìn cô, chỉ cảm thấy buồn bực.



“Hơn nữa, em phải đi hủy diệt ‘thần hành giả’, chỉ cần nó còn một ngày, cho dù Midro chết rồi, em cũng sẽ không được yên lòng.



“Anh sẽ thay em đem thứ kia hủy đi.” Gã trợn mắt trả lời.



“Anh không biết bộ dáng của nó là thế nào.” Người đàn ông này thật sự ngoan cố.



“Em có thể vẽ nó ra mà!”



Cô rất bình tĩnh nói đạo lý với gã, “Cho dù em vẽ ra, các anh cũng tìm được rồi, nhưng mà các anh làm sao có thể xác định được nó có phải là thật hay không? Lần này bọn họ đuổi theo

đến nơi này được nhanh như vậy, rõ ràng là Midro đã tìm được một người

bị hại khác sử dụng ‘thần hành giả’, đã có thể có hai người sử dụng, vì sao không thể có hai cái ‘thần hành giả’, hay là nhiều hơn nữa? Em phải tự mình đi xác định, chỉ có dựa vào ‘thần hành giả’ mới có thể tìm ra toàn bộ đáp án, hơn nữa hủy đi bản thiết kế ban đầu của ‘thần hành giả’, anh hiểu không?”



Trong lòng gã biết cô nói đúng, nhưng vẫn không muốn cô đi theo.



Cảnh Dã nắm vai của cô, tức giận cảnh

cáo cô, “Em có nghĩ tới không, nếu như tên điên đó đã tìm được một người khác rồi, sao vẫn còn muốn bắt em trở về? Mà tên đó có thể phái người

đi giết em, nhưng thằng cha đó lại để cho người ta cầm súng gây mê đi.

Tên điên đó muốn em, em hiểu không?”



“Em biết, chính vì biết rõ nên mới càng phải quay về.” Cô nhìn gã nói: “Người khác không chịu đựng được bao

lâu, hắn từng nói qua với em, em là người không thể thay thế, người sử

dụng thích hợp giống như em, trong một trăm vạn người, có thể cũng sẽ

không có một người, hắn ta không có khả năng nhanh như vậy đã tìm ra

được người thứ hai, còn tiếp tục như vậy nữa, người kia sẽ chết.”



Gã nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô, biết cô là rất nghiêm túc, cô muốn đi cứu những người kia, hơn nữa

mặc kệ gã ngăn cản như thế nào, cô cũng nhất định sẽ đi.



“Chết tiệt!” Gã rủa một tiếng, đem cô ôm chặt lấy, sau đó lại rủa một câu: “Đáng giận!”



“Cảnh Dã….” Cô ôm eo của gã, khuôn mặt nhỏ ngã dựa sát vào trên ngực của gã, “Làm ơn”.



“Em cái người thích lo chuyện bao đồng

này!” Gã lại bắt đầu mắng, chỉ là lúc này giọng điệu mang theo thương

yêu cùng bất đắc dĩ: “Con mẹ nó, nhất định là đầu óc anh không minh mẫn

rồi.”



“Cám ơn…” Biết gã đáp ứng rồi, cô nhẹ

giọng nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ đến phải quay về cái nơi kinh khủng đó, sự sợ hãi ở sâu trong nội tâm vẫn làm cho cô không khỏi run lên.



Đáng giận, người phụ nữ này rõ ràng sợ muốn chết!



Cảnh Dã nắm chặt hai tay, một mặt bội phục cô dũng cảm đối mặt với sợ hãi, một mặt khác lại vì cô cảm thấy sợ hãi.



Mẹ nó, sao gã lại đáp ứng cô vậy!



==============================



Đêm đen gió lớn, bóng cây lay động dưới ánh trăng.



Cách đó không xa, một tòa kiến trúc màu trắng chiếm diện tích cực lớn tọa lạc ở trong thung lũng.



Cảnh Dã từ trên cao nhìn xuống, tòa nhà

kia vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, cây cối ở gần đấy đều bị san bằng,

khắp nơi là những thảm cỏ nhân tạo được trồng, đèn pha sáng ngời đem bốn phía xung quanh tòa nhà chiếu sáng như ban ngày.



Mặc dù khắp nơi không thấy bóng người,

nhưng gã biết nơi đó được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, sợ là ngay cả một

con ruồi cũng bay không vào được.



Gã dẫn đầu lén lút đi xuống, mãi cho đến khi tới bìa rừng, mới ngừng lại giấu mình sau cây cối.



“Còn có mười giây.” Tiểu Ảnh mặc đồ đen toàn thân, nhìn đồng hồ nhắc nhở, “Năm, bốn, ba, hai, một, tắt!”



Cậu ta nói thì nói như thế, nhưng đèn đóm ở phía trước lại vẫn sáng trưng như cũ.



“Mẹ nó, cái con quỷ kia của nhà mày rốt cuộc là làm được hay không?” Trừng mắt nhìn một mảnh đèn sáng, Cảnh Dã

nhịn không được thấp giọng mắng.



“Đương nhiên được, anh ấy lại không ở

đây, hạ lệnh ở trên internet lúc nào cũng sẽ có môt chút chênh lệch

thôi!” Tiểu Ảnh xấu hổ cãi chày cãi cối, may mà đúng lúc này, những cái

đèn hải đăng kia cực kỳ cho cậu mặt mũi mà cùng nhau tắt.



Phù, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là mất mặt.



“Ha ha, anh nhìn đi! Được rồi, nhanh

chút nhanh chút, từ giờ trở đi, bọn bảo vệ sẽ đi đến phòng điện, chỉ có

năm phút mà thôi, đừng có nhiều lời vô ích nữa! Tôi đi chuẩn bị xe

trước. Lúc mọi người đi vào cứu người,nhớ tiện thể giúp tôi trị bọn bảo

vệ, một lát nữa ra cửa gặp.” Cậu ta nói xong liền xoay người chuồn mất,

không tới hai giây đã không thấy bóng dáng.



Cảnh Dã quay đầu mắt nhìn Hiểu Dạ, mặc

dù từ lúc xuống máy bay đến bây giờ, gã đã hỏi hơn trăm lần, vẫn là nhịn không được mà hỏi lại: “Em xác định?”



“Xác định.” Cô mỉm cười.



Cảnh Dã nhíu mày, không có cách gây khó

dễ cô, đành phải dặn dò một lần nữa: “Chờ ở trong này đừng nhúc nhích,

chờ sau khi anh ra ám hiệu thì tới. Sau khi đi vào, đừng rời khỏi tầm

mắt của anh, biết không?”



“Biết rồi.” Cô gật đầu.



“Thật sự là điên rồi…” Nhìn khuôn mặt

tươi cười tín nhiệm của cô, gã tức giận nói thầm, sau đó đột nhiên nâng

mặt cô lên dùng sức hôn cô một cái, mới cùng Hải Dương và một tên đồng

nghiệp khác mà gã tìm đến hỗ trợ làm cái chào hỏi, tiếp đó vác một cái

ba lô đầy thuốc nổ, im hơi lặng tiếng lén lút đi tới khu vực cách cửa

chính một trăm mét.



Hiểu Dạ chờ ở tại chỗ, tim đập như nổi trống.



Phía trước một mảnh âm u, bóng dáng của


Cô cười cười, mở miệng nói lại, giọng nói lại vẫn bị che giấu ở trong tiếng động đổ sập như cũ.



“Đáng giận, lớn tiếng chút!” Gã tức giận quát.



Hiểu Dạ đưa tay vịn cổ gã, làm cho đầu của gã cúi thấp xuống, ghé vào lỗ tai gã cao giọng hét lớn.



“Em, yêu, anh –”



Lần này gã nghe được rồi, hơn nữa khẳng định một trăm phần trăm không có nghe nhầm.



Cảnh Dã gào lên một tiếng thắng lợi, hoàn toàn quên mất vết thương ở trên lưng, đưa tay ôm chặt lấy eo cô, ôm cô xoay tròn!



“Vết thương của anh–” Hiểu Dạ lo lắng

phàn nàn, vừa bực mình vừa buồn cười mắng: “Cảnh Dã, mau buông em xuống! Anh cái tên ngốc này!”



“Em yêu anh!” Gã nhếch miệng cười, đem cô ôm lên cao, vui vẻ lớn tiếng lặp lại, “Em yêu anh!”



“Đúng đúng! Em yêu anh, mau thả em xuống!” Cô ở trên cao nhìn xuống gã, hai gò má đỏ đến nóng lên.



“Nói lại lần nữa.” Gã mặt dày mày dạn yêu cầu.



“Anh thả em xuống trước!” Cô đẩy đẩy đầu vai gã.



“Em lặp lại một lần nữa trước.” Gã mặt dày mày dạn kiên trì.



Người đàn ông ngoan cố này!



Thấy gã hưng phấn như vậy, trong lòng cô ấm áp, nâng mặt gã, cúi đầu hôn gã một cái, dịu dàng nói: “Tôi, Ô Hiểu

Dạ, nguyện gả cho Cảnh Dã làm vợ, đời này kiếp này, vạn kiếp sau, không

rời. Em yêu anh. Cảnh Dã, anh bằng lòng cưới em không?”



“Anh nguyện ý.” Gã cảm động cười nói: “Một trăm lần nguyện ý, một ngàn lần nguyện ý, một vạn lần nguyện ý!”



“Em yêu anh.” Cô ôm gã gắt gao.



“Anh yêu em.” Gã bằng lòng đem cô thả xuống, hai tay lại vẫn không muốn rời khỏi người cô.



Phía sau cách đó không xa, ngọn lửa lớn rừng rực dần chậm lại, khói bụi dầy trời dần dần rơi xuống, lộ ra trăng non lưỡi liềm.



Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn một mảnh trời đêm này, ôm lấy người đàn ông yêu dấu, vui vẻ bật cười.



Nhiều năm sau……



Đầu hạ.



Mặt trời chói chang ở trên mặt biển xanh thẳm tỏa sáng rực rỡ, sau đó trong nháy mắt một đường uốn lượn đến trên bờ, trên đường lớn, cây dừa ở ven đường, tiếp đó là những căn nhà cao

thấp, cuối cùng bò vào bên trong song cửa sổ, đi tới chiếc giường lớn

phủ chăn màu xanh táo, cùng tên kia ôm lấy thân hình nhỏ bé ở trên

giường.



Ánh nắng ấm dần, đuổi đi một đêm lạnh

lẽo, ngọn gió ấm áp thổi vào ô cửa sổ màu trắng, trong gió xen lẫn một

chút mùi bạc hà, cỏ huân y, mê điệt hương, cùng với hoa hồng và mùi biển nhàn nhạt.



Dưới ánh nắng chiếu rọi, người phụ nữ ở trên giường vẫn yên tâm ngủ ngon.



Một bàn tay to không có quy củ bắt đầu sờ soạng, một đường từ bụng nhỏ lên phía trên bộ ngực mềm mại.



Cô gái rên rỉ một tiếng, sau đó là xoay người tiếp tục ngủ tiếp.



Chủ nhân bàn tay to nhăn mày rậm lại, không cam lòng cắn cắn vai trần của cô, sau đó là cổ trắng ngần, lại đến vành tai cô.



Cô vẫn nhắm hai mắt lại, hơi thở đã dồn dập, nhưng vẫn không tỉnh.



Đáng giận, còn không tỉnh, gã chịu không nổi.



Tên đàn ông kia kéo thắt lưng, tách hai chân của cô, tiến vào trong thân thể của cô.



“Anh đang làm cái gì?” Cô gái tỉnh lại, mắt sáng trong híp lại, thở gấp nhìn gã hỏi.



“Làm tình.” Tên kia nhe răng cười, từ từ tăng tốc độ.



Cô muốn mắng gã, lại vô lực không thể nghĩ nhiều , chỉ có thể cắn răng nhịn không rên rỉ.



Trời ạ, cô rất nhanh bị gã này biến thành dâm phụ!



Sau cuộc mây mưa, cô kiệt sức nằm ở trên giường, nhưng vẫn đùng sức gõ gã một cái, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Sáng

sớm, anh không thể muốn cái gì khác sao?”



“Ha ha, bà xã, anh chỉ muốn kêu em rời

giường thôi, ai bảo em cứ gọi mãi không chịu tỉnh.” Người đàn ông kêu

oan, khuôn mặt vô tội lại cúi đầu hôn trộm một cái, “Hôm nay là ngày

khai giảng, Tiểu Lam và Sơn Tĩnh đều đi học, anh nấu bữa sáng rồi, đừng

có lại tiếp tục nằm ì nữa, nhanh dậy đi, nhanh lên!”



Gã vừa nói vừa vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô một cái, sau đó lập tức cười nhảy ra.



“Em đâu có nằm ì, còn không phải là tại

anh, anh cái tên sắc phôi này!” Cô xấu hổ nhảy dựng lên, muốn đánh bẹp

gã, gã lại sớm đã cầm cái quần bò chạy ra cửa.



Đáng ghét.



Hiểu Dạ đỏ mặt, lầm bầm mắng một câu, mới quấn chăn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.



Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến

tiếng cười đùa của một người đàn ông và mấy cô bé, cô ăn mặc chỉnh tề,

đi đến phòng ăn, chỉ thấy bé gái một lớn một nhỏ ngồi ở trên bàn cơm,

vừa ăn sáng, vừa líu ríu tranh nhau nói chuyện với Cảnh Dã.



Sau khi ăn xong bữa sáng, cô giống như

là gà mái, vội vàng cùng một lớn hai nhỏ xuống lầu lên xe, ba người kia ở trên xe vẫn tranh nhau nói chuyện.



Bọn họ ở ngoài cổng trường trung học thì dừng xe lại, để cho đứa lớn đi vào cổng trường trước, sau đó lại vội

vàng đưa đứa nhỏ đến trường tiểu học.



Cô bé con gần tiến vào cổng trường, vội vàng quay lại kêu: “Mẹ, cặp sách của con!”



Cô nghe tiếng vội vàng quay đầu lại kiểm tra, đã thấy một cái cặp sách màu hồng phấn đặt ở trên ghế ngồi, cô cầm cặp sách lên xuống xe chạy tới, giúp cô bé con đeo xong cặp sách lên

lưng.



Cô bé con kiễng chân lên hôn cô một cái, mới cười chạy vào cổng trường.



Cô giật mình đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô bé con, vỗ vỗ ngực, cổ họng bất giác co rút nhanh.



Người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng khóc, khóc lóc ở đây rất mất mặt.”



Cô vuốt bàn tay to của gã, khàn giọng hỏi: “Anh nghe thấy rồi à?”



“Nghe được.” Gã hôn đỉnh đầu của cô,

sau đó quay người cô lại, xóa đi nước mắt trên gò má cô, nắm cằm của cô, cười nói: “Được rồi, hai đứa nhỏ đều đã đi học rồi, còn có ba giờ mới

mở cửa tiệm. Tiểu núi lửa, có rảnh hẹn hò với anh không?”



“Hẹn hò? Không phải ở trên giường à?” Cô nín khóc mỉm cười, nhíu mày trêu chọc gã.



“Nếu như em muốn, anh cũng không ngại đâu.” Gã mặt dày nâng khóe miệng, cười đến mức cực kỳ tà ác.



Cô cười ra tiếng, nhìn người đàn ông này, trong lòng càng tràn đầy, tràn đầy vui vẻ cùng cảm giác hạnh phúc.



Gã nắm tay của cô, đi trở về trên xe, cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều có màu xanh và tươi sáng.



Trời xanh, biển xanh, trên mặt biển lấp

lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời đang tỏa nắng, nhưng nóng nhất sáng

nhất chính là người đàn ông bên cạnh này.



Bắt đầu từ cái ngày gặp gã, gã giống như là mặt trời ấm áp nóng rực, chiếu sáng sinh mệnh cô, xua đuổi toàn bộ

bóng đêm, làm cho cô biết cười, cho cô ấm áp….



“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô đứng lại ở bên cạnh cửa xe, ngẩng đầu nhìn gã nói.



“Em yêu anh?” Gã mặt dày nhíu mày nói.



Cô nhịn không được vừa cười, vừa gật gật đầu, lại lắc đầu, kiễng chân ghé vào tai gã nói một câu.



Cả người gã ngốc tại chỗ, chỉ là há to miệng, trừng mắt nhìn cô, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.



“Em sao cơ?”



“Mang thai rồi.”



Chân gã bỗng nhiên mềm nhũn một trận, vội vàng vịn cửa xe, mặt trắng bệch hỏi lại: “Lặp lại một lần nữa.”



“Em mang thai rồi, mãnh nam (nguyên văn là chỉ chàng trai cường tráng, mình thay bằng từ này) ạ.” Cô cười nhìn gã, “Kiềm chế chút, ở đây chân nhũn ra rất mất mặt.”



“Em có khỏe không? Có đau không? Có chỗ

nào không thoải mái không? Có phải sẽ muốn ói không? Trời ạ, em mau ngồi xuống một chút, em còn đứng làm gì vậy? Mau vào trong xe đi, đừng phơi

nắng nữa! Chết tiệt! Bác sĩ! Bác sĩ! Anh mang em đến bệnh viện! Chúng ta lập tức đi tới bệnh viện kiểm tra! Thảm rồi, sao buổi sáng em không nói sớm, nếu anh quá thô lỗ làm tổn thương đến con thì làm sao bây giờ?

Chết tiệt, người phụ nữ này, em cười cái gì mà cười! Này, đừng cười–”



Hiểu Dạ bị gã mạnh mẽ đẩy vào trong xe,

quả thực cười nghiêng ngả, lại thấy gã vừa hoảng lại vừa vội nhảy lên

xe, giẫm lên chân ga rồi hướng bệnh viện, dọc đường đi vẫn còn la hét,

cô thì vẫn cười suốt trên đường đến bệnh viện.



Trời xanh, mây trắng, cây dừa, gió biển

thổi nhẹ qua, tiếng cười trong trẻo bay lên trong không khí, thật lâu

vẫn không tiêu tan…..



Kết thúc