Mật Mã
Chương 10 :
Ngày đăng: 16:18 18/04/20
Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn
Một đêm dài đã qua.
Đường phía chân trời dần sáng lên.
Đám mây ở trên biển biến hóa muôn vàn, từ màu lam chuyển thành màu tím lại chuyển thành màu cam nhạt của vỏ quýt.
Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cảnh Dã, đã rơi vào trong trạng thái đờ đẫn lại ngỡ ngàng, vừa rồi
gã vừa nói ra, khiến cho cô nghe xong cả người đều choáng váng, một lúc
lâu hồi phục lại tinh thần được.
Mắt thấy hiện trường một mảnh yên lặng
như tờ, Tiểu Ảnh ở một bên xem cuộc vui, nhịn không được mở miệng thúc
giục nói: “Này, anh ta tỏ tình với cô đấy, cô không nói đồng ý sao?”
“Câm miệng!” Cảnh Dã trừng cậu ta một cái, nâng tay lại đem họng súng kia nhắm ngay vào cái tên chướng mắt kia.
Tiểu Ảnh đối mặt với họng súng, lập tức thức thời nhấc tay, ở bên miệng kéo lên một cái động tác kéo khóa.
Cảnh Dã thấy thế, lúc này mới đem tầm mắt kéo trở về trên người người phụ nữ ở trước mặt.
“Anh….Anh yêu em?” Hiểu Dạ có chút lắp bắp, chỉ ngây ngốc nhìn gã.
Vừa rồi nhất thời xúc động gào lên, bây
giờ muốn thu lại cũng không còn kịp nữa rồi, Cảnh Dã đành phải thẹn quá
hóa giận trừng mắt nhìn cô,“Không được sao?”
“Á….” Cô há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào, sau đó lại thử mở miệng, “Em….”
Thấy cô lại là cái bộ dạng này, mắt gã
hơi nhíu lại, không đợi cô nói từ thứ hai đã mở miệng đe dọa, “Em thử
dám nói ‘cám ơn’ một chút xem!”
Tiểu Ảnh nghe vậy, nhịn không được lại
bắt đầu chen lời vào: “Này, anh như vậy cũng quá ép buộc người ta rồi
đi? Tỏ tình thì tỏ tình, chẳng lẽ còn có hạn định trả lời nữa à? Còn cầm súng uy hiếp nữa.”
“Con mẹ nó, xú tiểu tử, mày cút đi ra
ngoài cho ông!” Cảnh Dã vừa mắng, vừa hướng về phía tên tiểu tử kia bắn
một phát súng cảnh cáo, dọa đối phương lập tức nhấc tay đầu hàng, ba
bước thành hai đã lui ra khỏi cửa.
Thấy cậu ta rời khỏi cửa rồi, Cảnh Dã mới hài lòng buông tay xuống, trừng mắt nhìn Hiểu Dạ vẫn ngây ngốc như cũ hỏi: “Sao?”
“Anh…… Anh xác định?”
“Nói nhảm.”
Cô bối rối nói: “Nhưng mà em từng có một khoảng thời gian dài bị nhốt lại để làm thí nghiệm, thời gian ba năm
này không ngừng chạy trốn, em thậm chí còn không biết là mình có bình
thường hay không, sau này có còn để lại di chứng gì hay không–”
“Vậy thì có quan hệ gì?” Gã không kiên nhẫn cắt đứt lời cô, trợn mắt để trả lời.
Hiểu Dạ cũng không nhúc nhích nhìn gã,
giây tiếp theo, nước mắt lại đột nhiên như suối, nước mắt từng dòng tuôn ào ào xuống má hồng của cô, hoàn toàn không có bất kỳ thông báo trước
nào.
“Trời ạ, em khóc cái gì?” Cảnh Dã mắng
liên tục ,tức giận không ngừng ném súng quát: “Cái này có gì đâu mà
khóc? Anh lại không bắt buộc em đồng ý, em không thoải mái thì có thể
nói ra!”
Cô lắc đầu, mở miệng muốn nói chuyện, lại chỉ bật ra một tiếng nấc khẽ, đành phải tiếp tục lắc đầu.
“Chết tiệt, đừng khóc.” Gã thấy vậy sắc mặt tái mét, không có cách nào khác, thô lỗ đưa tay ra ôm cô vào trong
ngực, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc? Anh cũng không phải là nói
muốn làm thịt em!”
Cô gắt gao bám chặt vào cổ gã, nước mắt rơi như mưa, khẽ nấc.
Cô vốn không dám hy vọng xa vời đâu…… Nhưng người đàn ông này lại nói yêu cô……
Gã đã biết toàn bộ về cô, nhưng vẫn như cũ nói với cô “anh yêu em”…..
“Đừng khóc…” Cảnh Dã thầm than một
tiếng, thấy cô vẫn khóc không ngừng, chỉ có thể mặt mũi tràn đầy khó
chịu mà ôm lấy cô, buồn bã lẩm bẩm, “Đáng giận, thật không biết kiếp
trước anh thiếu em cái gì….”
Tiếng gào thét ở trong cửa không có nữa, Tiểu Ảnh ngồi xổm ở ngoài cửa hơn nửa ngày không nghe thấy động tĩnh
gì, nhịn không được muốn thò đầu xem xét, vai lại bị ai đó vỗ một cái.
“Này, anh là ai?”
Cậu ta hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái trẻ lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu.
Cậu lộ ra nụ cười mỉm, trả lời: “Người qua đường Giáp.”
“Bên trong xảy ra chuyện gì?” Tiểu Lam chỉ chỉ vào trong phòng, chất vấn cậu ta: “Vì sao chị Hiểu Dạ lại khóc vậy?”
“Chuyện này sao…Nói ra rất dài dòng.” Cậunở nụ cười khoái trá.
Tiểu Lam nheo mắt,“Vậy nói ngắn gọn.”
Sau khi trải qua một hồi giải thích “Bởi vì như thế này cho nên là như vậy, sau đó lại thế này thế nọ” của soái
ca xa lạ, Tiểu Lam mới hiểu rõ được tiền căn hậu quả.
Bởi vì sự tình quá mức ly kỳ đặc sắc, hại cô bé trên đường không nhịn được ngồi xổm xuống cạnh cậu ta.
“Cho nên, sự việc chính là như thế
này.” Tiểu Ảnh đối với cô em gái nhỏ xinh đẹp này nói đến mức nước miếng tung bay, vừa mới muốn cho miệng nghỉ ngơi, lại phát hiện trong phòng
một lần nữa lại không có tiếng động, “Quái lạ, sao bên trong lại không
có tiếng động?”
“Em nhìn xem.” Tiểu Lam thò đầu muốn nhìn, lại bị cậu bắt quay lại.
“Chờ một chút, để cho anh xem trước một chút.”
“Vì sao?” Cô bé bất mãn trừng mắt.
“Để tránh có hình ảnh 18+ xuất hiện.”
Cậu tacười khoái trá hai tiếng, sau khi đem cô bé ngăn lại, tự mình quay người thò đầu vào, lại chỉ thấy một cái chân to hướng về phía mặt cậu
mà đạp tới, thiếu chút nữa là đạp vào giữa mặt cậu.
Cậu ta vội vàng nhảy dựng lên, mở miệng liền mắng,“Này, anh –”
Lời còn chưa nói xong, bàn tay to của
Cảnh Dã đã như chớp mà bịt kín cái miệng của cậu, người đàn ông giống
như dã thú này chẳng biết từ lúc nào đã mặc chiếc quần jean lên người,
chỉ dùng một tay đã đem cậu bịch một tiếng đè ở trên tường, Tiểu Ảnh mở
to mắt, chợt nghe thấy người này lạnh giọng mở miệng cảnh cáo.
“Cái gì thế nào?” Hiểu Dạ đỏ mặt trừng mắt nhìn lại.
“Em có muốn gả hay không a?” Gã quắc mắt giọng nói ồm ồm chất vất.
Cô trừng mắt nhìn, cứng họng,“Anh…… bây giờ là anh đang cầu hôn sao?”
“Không được sao?” Gã trừng đôi mắt to như chuông đồng, vẻ mặt hung hãn.
“Anh…… Anh…… Muốn kết hôn với em?” Cô lắp bắp, trong đầu toàn bộ đều hồ đồ.
“Đúng!” Gã hướng về phía cô tới gần.
“Nhưng mà anh….anh…” Vẻ mặt cô tràn đầy kinh hoảng, không biết làm sao bị bức lui về phía sau.
“Anh thế nào? Anh nói anh thích em, kết quả em trả lời cho anh một câu gì?” Giọng điệu của gã tăng thêm hung ác nói: “Cám ơn!”
“Em không cố ý.” Cô bối rối vừa nói vừa lui.
“Không cố ý? Anh nói anh yêu em, kết quả em khóc loạn thất bát tao là ý gì?” Gã lại tiếp tục hướng về phía cô tới gần.
“Em không phải……”
“Không phải cố ý, anh biết.” Gã trực tiếp giúp cô trả lời, híp mắt chất vấn:“Vậy lần này thì sao? Câu trả lời của emlà gì?”
Cô bị gã bức lui đến bên cạnh tường, lắp ba lắp bắp nói: “Em…Em…”
“Em không thích anh?”
Cô cúi đầu lắc đầu.
“Em chán ghét anh?”
Cô lại lắc đầu.
“Vậy gả cho anh.”
“Em không thể!” Cô bị buộc nóng nảy, buột miệng nói:“Đó là không có khả năng!”
“Vì sao?” Hai tay gã đặt ở trên tường, đem cô vây ở trước người, hai mắt bốc lửa hỏi thẳng: “Nói đi, vì sao?”
“Chết tiệt!” Cô rủa một tiếng, đột
nhiên ngẩng đầu, rưng rưng mắng: “Anh biết rõ là chỉ cần Midro còn tìm
em một ngày, em sẽ không có khả năng yên ổn, không có khả năng kết hôn!
Sao anh còn muốn bức em như vậy?”
“Vậy thì tốt, nếu như không có nhân tố khác, bỏ những việc vặt vãnh này sang một bên, em nguyện ý gả cho anh không?”
“Nhưng mà những thứ kia –”
“Đừng quan tâm đến chúng!”
“Anh không hiểu –”
“Anh không hiểu mới có quỷ! Hiện tại là anh cầu hôn!”
“Midro tên đó –”
“Anh muốn em đừng suy nghĩ những thứ
này nữa! Anh chỉ hỏi em, nếu không có những chuyện này, em có nguyện ý
gả cho anh hay không?” Gã nói xong câu cuối cùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“Anh……”
“Như thế nào?”
“Em……”
“Nói đi!” Gã không kiên nhẫn một chưởng đập ở trên tường.
Cô nén nước mắt nhìn gã, vừa tức giận
lại vừa buồn cười, lại vạn phần bất đắc dĩ, đau lòng, nhưng gã là kiên
trì muốn nghe, không lay chuyển được gã. cô gật gật đầu gần như không
thể nhận ra.
Tim Cảnh Dã đập mạnh một cú, nâng mặt cô lên, “Nói đi.”
“Vâng.”
Cổ họng gã thít chặt, khàn giọng chính
thức hỏi lại một lần nữa, “Anh, Cảnh Dã nguyện cưới Ô Hiểu Dạ làm vợ,
đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, không rời. Ô Hiểu Dạ, em nguyện ý gả cho anh không?”
Hiểu Dạ nhìn gã, chỉ thấy gã nhìn như trấn định, đáy mắt đáy mắt lại có một tia bất an.
Cô chưa từng nghĩ tới cô sẽ thấy cái
loại hèn nhát này lộ ra ở trên mặt gã, gã luôn luôn không che giấu thô
lỗ, ngạo mạn tự đại, một người đàn ông như vậy lại sẽ bất an bởi vì câu
trả lời của cô?
“Em……” cô vui buồn lẫn lộn nhìn gã, nhẹ giọng nói:“Em nguyện ý.”
Gã phát ra một tiếng gào thét thắng lợi, ôm cổ cô, ôm chặt lấy cô.
“Anh yêu em.” Gã khàn giọng nói.
Cô nghe vào trong tai, buồn vui lẫn lộn, nước mắt cuối cùng cũng tràn mi, “Nhưng đây là không có khả năng, anh
hiểu không? Chúng ta không thể kết hôn, bọn họ sẽ truy lùng em cả đời.”
“Tiểu núi lửa, chúng ta đã kết hôn
rồi.” Gã cười mở miệng, hôn cô một cái, “Có cái tờ giấy chứng nhận kia
hay không cũng không quan trọng, anh hỏi em, em đã đáp ứng rồi, vậy là
đủ rồi. Từ giờ trở đi, em chính là vợ của anh, anh sẽ không buông tha
cho em.”
Hiểu Dạ vô cùng cảm động, một câu cũng không nói nên lời.
“Em là của anh, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương em.” Gã chạm vào trán của cô, nhếch miệng
cười nói: “Anh cũng sẽ không cho em làm quả phụ.”
“Anh thề?” Cô lấy ngón tay miêu tả khuôn mặt gã.
“Anh thề.” Gã còn thật sự nói.
Trời ạ, cô rất yêu rất yêu gã……
Nhìn người đàn ông ở trước mắt, cô biết mình không có gã, nhất định sẽ sống không nổi.
“Anh muốn đi đối phó với Midro, có thể.” Cô cười trong nước mắt mở miệng, “Nhưng mà em có một cái điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Em cũng muốn đi.”