Mật Mã

Chương 9 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Thu

Beta: Tiểu Ngạn

Đêm hè hơi lạnh.



Ngoài phòng, tiếng ve sầu kêu râm ran.



Nhìn thấy Hiểu Dạ đứng ở cửa phòng ngủ,

Cảnh Dã cứng đờ ở tại chỗ, đang nghĩ xem phải mở miệng giải thích như

thế nào, thì thấy cô đột nhiên không nói một lời quay người đi vào trong phòng, gã rủa hai câu, vội vàng đuổi theo.



“Này, chuyện không phải là kiểu như em

nhìn thấy đâu, có lẽ thoạt nhìn thì giống như là như vậy, nhưng thật ra

không phải, anh biết có lẽ anh phải nói với em sớm một chút, nhưng mà đó là bởi vì trước đó anh với em không quá thân thiết, không phải, anh

muốn nói là anh không có nghĩ –”



Gã vội vàng giải thích với cô, nhưng bởi vì càng vội nói lại càng nói năng lộn xộn, ai biết, người phụ nữ này

lại giống như cái gì cũng không nghe thấy, sau khi vào phòng cầm lấy cái túi màu đen liền chạy ra bên ngoài.



“Này, đứng lại, người phụ nữ kia, em

muốn đi đâu?” Thấy cô một bộ dáng muốn rời đi, gã hoảng hốt, cánh tay

dài vừa duỗi ra đã nắm được quai của cái túi cô đang đeo.



“Buông tay ra!” Khuôn mặt cô hoảng hốt lo sợ, dùng sức kéo cái túi.



“Không muốn!” Gã liều chết nắm lấy cái quai, hung dữ gào lên trả lời.



Không có thời gian kéo co với gã ở đây,

dù sao đồ cũng có thể mua lại, những người kia lại bất cứ lúc nào cũng

có thể quay lại, cô quyết định thật nhanh, ném cái túi lại, quay người

bỏ chạy.



“Con mẹ nó, em còn chạy!” Cảnh Dã vừa

thấy, càng thêm tức giận, bước nhanh về phía trước, mạnh mẽ vác cô lên

vai, quay người ném ở trên giường, cúi người đè lên người cô, tức giận

quát: “Anh chỉ là không nói với em, trước đây anh từng làm lính đánh

thuê, em có nhất thiết phải bởi vì như vậy mà bỏ nhà rời đi không?”



Bị gã vừa khiêng rồi quăng như vậy, cả

người Hiểu Dạ choáng váng một lúc, không còn sức lực để mà giãy dụa, vào lúc gã gào lên như vậy, từng câu từng chữ tiến vào trong tinh thần đang rối bời của cô, mãi cho đến giờ phút này cô mới nghe được rõ ràng gã

nói cái gì, cô mờ mịt nhìn gã, đôi môi phấn nộn hé mở, “Đánh thuê….lính

đánh thuê?”



Thấy vẻ mặt cô tái nhợt, đôi mắt to tròn tràn đầy kinh hoảng, hai tay gã nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, nổi cơn tam bành nói: “Trời ạ, em không cần phải sợ anh! Đây là nhà của em, nếu em khó chịu, phải đi cũng là anh đi! Con mẹ nó em đi làm cái gì?”



“Không…không phải, anh không hiểu, em

phải rời khỏi nơi này!” Nghĩ tới người truy tìm tung tích của cô, sự

hoảng loạn lại nổi lên ở trong lòng, sắc mặt cô tái nhợt vội vàng nói:

“Bọn họ sẽ quay lại, thả em ra!”



“Bọn họ? Bọn nào? Em đang nói đám người vừa nãy? Bọn họ sẽ không quay lại, trừ phi không muốn sống nữa!” Gã

trừng mắt nhìn cô như chim sợ ná, đột nhiên tỉnh ngộ, “Chết tiệt, những

người đó không phải là tới tìm anh, là tới tìm em!”



Đây là nhà của cô, người bọn chúng tìm

đương nhiên chính là cô, khó trách vừa nãy gã còn cảm thấy kiểu dáng cây súng cuối cùng có chút kỳ quái, bây giờ gã nghĩ lại, mới phát hiện ra

cây súng kia không phải là loại súng bình thường, mà là súng gây mê!



Chết tiệt, cả ngày gã đều bận rộn đi tìm hiểu cảm giác của mình với cô, nghĩ đến mức đầu óc choáng váng, căn bản đã quên mất tính toán của mình–



“Shit! Bọn họ là loại người nào?” Gã mắng một tiếng, nhíu mày hỏi thẳng.



Cổ họng Hiểu Dạ xiết chặt, không nói được một lời ra khỏi miệng.



Trời ạ, đều là lỗi của cô!



Cô không có cách nào không để ý tới cô

bé quật cường đáng yêu kia, không có cách nào để ngừng va chạm với mãnh

nam tự cao tự đại này, cho nên cô cái gì cũng không muốn nghĩ thêm nữa,

cô trốn tránh để mọi thứ phát triển đến nỗi không thể khống chế được, tự nói với mình những người kia sẽ không tìm được cô, thuyết phục chính

mình rằng bọn họ đã muốn buông tha cho cô.



Nhưng là bọn họ đã tìm tới cửa, gã thiếu chút nữa sẽ chết.



Thiếu chút nữa.



Cũng chỉ thiếu một chút như vậy, nếu như gã tránh chậm một chút, bây giờ gã sẽ chỉ là một cái xác.



Hiểu Dạ trừng mắt nhìn gã, chỉ cảm thấy muốn khóc một trận.



Trên mặt gã, miệng vết thương bị trầy da do đạn vẫn còn rướm máu, mặc dù miệng vết thương kia rất nhỏ, nhỏ đến

mức chỉ có hai, ba centimet mà thôi, nhưng vẫn làm cho cô nhìn thấy mà

đau lòng, cô nhìn thấy người kia nổ súng với gã, thấy gã thiếu chút nữa

là chết ở dưới nòng súng, lại không kịp ngăn cản, thậm chí còn kêu không ra tiếng.



Trong nháy mắt đó, cô mới phát hiện ra

mình yêu gã, rất yêu rất yêu gã, nhưng mà cô lại làm cho gã bị liên lụy, thiếu chút nữa là hại chết gã…



Không, cô không có cách nào nhìn gã chết đi, bây giờ vẫn còn kịp, gã cái gì cũng không biết, chỉ cần cô rời khỏi nơi này, đi thật xa, rời khỏi gã càng xa càng tốt, xa đến mức sẽ không

liên lụy đến gã nữa, như vậy gã sẽ sống sót, sống được rất tốt rất tốt.



“Buông tôi ra.” Kiềm chế xúc động muốn khóc, Hiểu Dạ mặt lạnh lùng nói.



Gã vẫn không để ý tới lời nói của cô, vẫn đè ở trên người cô, híp mắt hỏi lại: “Những người đó là ai?”



“Chuyện đó không liên quan đến anh, tránh ra!” Cô lạnh giọng gạt bỏ.



“Anh muốn biết–” Gã cắn răng, tức giận lặp lại cùng một câu hỏi, “Bọn họ là ai?”



“Anh cái tên vương bát đản ngoan cố này!” Cô cong người giãy dụa, tức giận gào lên: “Thả tôi đi!”



“Trừ phi anh chết!” Gã phẫn nộ rít gào

ra tiếng, giận đến nỗi thiếu chút nữa là túm lấy cô mà lắc, “Em nghe rõ

chưa? Trừ phi anh chết!”



“Tôi đã nói nó không liên quan đến

chuyện của anh.” Người đàn ông ngoan cố này thật sự sắp bức điên cô.

Nước mắt Hiểu Dạ tràn ra, trừng mắt nhìn gã, vừa vội lại vừa tức tàn

nhẫn nói: “Chẳng qua là chúng ta lên giường vài lần, anh cho rằng anh là cái gì? Thả tôi ra!”



“Anh là cái gì ư? Anh là người đàn ông

của em!” Gân xanh của gã nổi lên, tức giận đến mức dựng tóc gáy, “Chẳng

qua là lên giường vài lần? Chúng ta cùng nhau cũng không phải chỉ có vài lần, ít nhất cũng có hơn trăm lần! Con mẹ nó, bây giờ nói cho anh biết

những tên vương bát đản kia là từ đâu chui ra? Nói mau!”



“Anh cái tên điên ngoan cố này!” Cô vừa thẹn vừa tức, mặt đỏ bừng gào đáp lại, “Cho dù có hơn trăm lần thì sao, đàn ông tìm thì sẽ có! Anh cho rằng anh có gì đặc biệt hơn người!”



Đàn ông tìm thì sẽ có? Gã có gì đặc biệt hơn người?



Gã giận tới mức khóe mắt giật giật, tức giận cúi đầu hôn, dùng miệng ngăn chặn đôi môi đáng chết của cô.



Chết tiệt, tên ác ôn này….Không công bằng, sao gã có thể dùng chiêu này!



Chỉ với một nụ hôn, toàn thân Hiểu Dạ đã mềm nhũn, chỉ cảm thấy vừa tức vừa giận lại không thể phản kháng, cô

muốn cắn cái đầu lưỡi đang không yên kia của gã, kết quả ngược lại vẫn

cùng gã tiếp tục dây dưa, sau đó một lúc, cô ngoài đáp lại gã, cũng

không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì.



Cảnh Dã cởi bỏ quần áo của hai người,

dùng tất cả những kỹ xảo để âu yếm cô, hôn môi cô, khiêu khích cô, cho

đến khi cô thở dốc liên tục, toàn thân đều đang run lên, giống như không thể chịu được sự đụng chạm của gã.



Gã ngẩng đầu, hai mắt đen lấp lánh, cô

vươn tay về phía gã, gã lại tóm lấy cổ tay cô, tay ngăn cô lại, cả người đầy mồ hôi, giọng nói khàn khàn nhìn cô.



“Gọi tên anh.” Hơi thở của gã ồ ồ nói.



Gã muốn biết cô đang cùng một chỗ là gã, không phải người khác, không phải là người nào khác.



Đáng chết, tên nam nhân chiết tiệt này.



“Anh…” Hiểu Dạ cắn môi dưới, người vì ham muốn mà cong lưng rên rỉ.



“Tên của anh.” Gã nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, kiên trì nói, cơ bắp toàn thân kéo căng muốn chết.



Cô càng dùng sức cong người lên, muốn chạm vào gã, nhưng đó cũng không phải là cách.



“Làm ơn……” Cô khẽ nấc ra tiếng.



Gã cúi người tới gần cô, gần đến mức chỉ cách môi của cô có khoảng một tấc, khàn giọng dụ dỗ, “Tiểu núi lửa, tên của anh.”



Cô chịu không nổi, run giọng bật thốt lên tên của gã: “Cảnh…… Cảnh Dã……”



Đáy mắt của gã hiện lên sự hài lòng, lại vẫn bá đạo thấp giọng tuyên bố, “Em là của anh, cả đời đều là của anh,

em không được đi tìm người đàn ông khác.”


Hiểu Dạ rưng rưng gật đầu.



“Em cũng không biết là bọn họ đang làm cái thí nghiệm gì, đúng không?”



Cô lại gật đầu.



“Một khi đã như vậy, vậy thì tại sao sai lầm lại có thể là của em!”



Là như vậy sao?



Cô có chút mờ mịt ngẩng đầu,“Không phải em làm hại?”



“Đương nhiên không phải.” Gã xoa nhẹ mặt cô, ấm áp nói: “Em đã chạy trốn rồi, không phải sao?”



Cô rưng rưng kinh ngạc nhìn gã, cho tới

nay, cô vẫn luôn trách tội chính mình, mặc dù sau này trốn thoát rồi, cô lại cảm giác mình không có quyền được sống, nhưng lại không có cách nào bỏ qua được sự tự do thật vất vả mới có được này, chấm dứt sinh mệnh

của chính mình, chỉ có thể ở trên cõi đời này ích kỷ kéo dài hơi tàn,

không ngừng tiếp tục chạy trốn.



Nhưng hôm nay, gã nói một phen lại dễ dàng cởi bỏ sự áy náy trải qua một thời gian dài ở trong lòng của cô.



Giống như đã cởi bỏ gông xiềng nặng nề ở trong lòng, cô có chút mệt mỏi nhìn gã, sau đó khóc bật cười, gật đầu

nói: “Đúng, em đã trốn được rồi…trốn được rồi….”



Gã cầm khăn giấy đưa cho cô, Hiểu Dạ lau nước mắt, một lúc lâu sau mới tương đối bình tĩnh lại.



Cảnh Dã nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Em làm thế nào?”



Vừa rồi theo như lời nói của cô, nơi đó

đề phòng nghiêm ngặt, bình thường cô không phải là bị gây mê, thì chính

là bị trói lại, gã nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra cô làm sao trốn

ra được.



Hiểu Dạ hít hít cái mũi, hít một hơi

thật sâu, nhất cổ tác khí [1] nói: “Từ sau khi em biết Midro làm những

chuyện như vậy, vẫn luôn muốn chạy trốn. Ngay lúc ban đầu, chạy trốn căn bản là chuyện không có khả năng, nhưng khi đó tình huống lại bất đồng

rồi, bởi vì em có thể dùng “thần hành giả”. Em lợi dụng mỗi khi sử dụng

“thần hành giả”, từ máy tính chủ tìm ra kiến trúc kết cấu của sở nghiên

cứu. Bao gồm cả vị trí của máy camera, thời gian giao ban của nhân viên, tìm ra được thời gian và đường đi để chạy trốn. Ngay vào lúc mấy ngày

trước khi em quyết định đào tẩu, em gặp được một tên hacker đang thử xâm nhập vào máy vi tính của sở nghiên cứu trên internet. Em trốn tránh

khỏi sự giám sát của nhân viên sở nghiên cứu, thông qua mạng mà liên lạc với cậu ta. Tên của Hacker đó là Quỷ Ảnh, cậu ta nghe nói chuyện của

“thần hành giả”, mới một đường truy tra đến đây.”



*truy tra: truy xét, điều tra.



[1] NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống

làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu

chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi

đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên,

đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí

không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong

việc)



Cô cười cười, “Em biết ở dưới tình huống của em yếu ớt như vậy, cho dù em có thể chạy trốn khỏi sở nghiên cứu,

cũng không có khả năng đi quá xa, cho nên em gạt cậu ta em là người của

sở nghiên cứu, em có thể đem “thần hành giả” trộm đi ra ngoài cho cậu

ta, nhưng cậu ta phải giúp em đào tẩu.”



“Tên kiađồng ý rồi?”



“Vâng.” Hiểu Dạ gật đầu, “Em nói cho

cậu ta ngày đào tẩu, xin cậu ta tiếp ứng, đến thời gian ngày hôm đó, là

thời gian cố định sẽ sử dụng “thần hành giả”, em lợi dụng cơ hội ở trong hệ thống giám thị máy tính làm rối loạn gây bug, cũng nhờ máy tính đúng giờ thì mở cái khóa điện tử ở trong gian phòng đó của em, sau đó từ

đường ống thoát rác mà đi vào xe chở rác, cuối cùng, sau đó xe chở rác

đưa em ra khỏi cổng, Quỷ Ảnh hối lộ tài xế xe chở rác, tự mình lái xe

tới tiếp ứng.”



“Đúng, tôi phí tâm phí sức giúp cô nhập cư trái phép, còn giúp cô làm giấy tờ chứng minh giả, cùng cô dây dưa

hơn mấy tháng, cô người phụ nữ này mới cùng tôi nói một chút, nhưng bây

giờ thoáng cái đã đem tất cả nói cho cái tên đại ngốc không biết từ nơi

nào chui ra này!”



Giọng đột nhiên xuất hiện làm cho hai

người khẽ giật mình, song song ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh

âm,Cảnh Dã ở trong chốc lát đem khẩu súng 2.2 của Hiểu Dạ cầm vào trong

tay đầu tiên, nhanh như chớp nhắm ngay vào người vừa tới.



Chỉ thấy một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi chẳng biết vào cửa từ lúc nào, hai tay cậu ta ôm ngực, vẻ mặt lão

đại khó chịu nhìn về phía Hiểu Dạ đang đỏ bừng cả mặt, vội vàng nắm chặt lấy cái chăn lụa che giấu bản thân, lảm nhảm nói: “Cô làm gì mà không

mở điện thoại? Hại lão tử tôi cho rằng cô đã bị người tóm rồi, gấp đến

độ tôi đang ở xa phải ngồi trực thăng bay tới đây, ai ngờ lại nhìn thấy

cô trần như nhộng lăn lộn trên giường với đàn ông, hừ!”



“Điện thoại?” Hiểu Dạ kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ lập tức xấu hổ đến mức càng thêm đỏ rực, quẫn bách nói: “Tôi đã quên sạc.”



“Cậu vào bằng cách nào?” Gã lại không

nghe thấy tiếng người này tiếp cận, Cảnh Dã cảm thấy hơi hoảng sợ, cảnh

giác nhìn cậu thanh niên vô cùng đẹp trai.



“Cửa không khóa.” Cậu ta liếc mắt xem thường.



“Quỷ Ảnh?” Cảnh Dã giữ chặt lấy Hiểu Dạ đang muốn đứng dậy chạy trốn vào phòng tắm, không thèm quan tâm đến

chính mình đang khỏa thân, chỉ là dùng cánh tay dài bá đạo ôm lấy cô,

bày ra dáng vẻ tuyên bố, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua người ở

trên mạng là cậu?”



“Không, tôi gọi là Ảnh, anh có thể gọi

tôi là Tiểu Ảnh.” Anh chàng đẹp trai tiêu sái cười, “Quỷ ca mới là người ở trên internet. Bọn tôi chuyên môn giúp người chạy trốn, anh ấy phụ

trách giấy tờ tài liệu, tôi thì phụ trách công việc thực tế khác.”



“Các anh có hai người?” Hiểu Dạ giật mình, đột nhiên ngẩng đầu.



“Em không biết?” Cảnh Dã nhướng mày, họng súng vẫn nhằm về phía vị soái ca ở cạnh cửa kia.



“Em tưởng là cùng một người, em chỉ gặp qua cậu ta.” Cô lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn

Cảnh Dã, “Sao lại nói ngày hôm qua người ở trên internet là cậu?”



Cảnh Dã cứng đờ, còn không kịp trả lời,

đã thấy thằng bé đẹp trai kia cười trên nỗi đau của người khác cười nói: “Ha ha, cô không biết sao? Ngày hôm qua anh ta bảo người ta lên trên

mạng do thám nguồn gốc của cô, còn đem tên thật của cô gõ lên đó, nếu

không phải là Quỷ ca cắt liên lạc nhanh, người của Midro đã sớm tìm tới

cửa rồi!”



“Bọn họ đã tới rồi.” Hiểu Dạ trừng mắt nhìn Cảnh Dã, cũng không quay đầu lại nói.



“Thật sao?” Tiểu Ảnh hoảng sợ, nhìn đông nhìn tây, “Ở đâu? Ở đâu?”



“Bị tôi đánh chạy rồi.” Cảnh Dã khó

chịu trừng mắt nhìn cầu ta, ở trong lòng đem cái tên tiểu tử chết tiệt

này chửi rủa trên một trăm lần.



“Vì sao điều tra em?” Hiểu Dạ nhìn Cảnh Dã, đáy mắt có thống khổ.



“Anh không phải là cố ý, trên người em

có mùi của dầu lau súng.” Gã lẩm bẩm hai câu, giải thích cho mình, thì

thấy cô một bộ dáng đau lòng, không khỏi rủa một câu: “Chính em còn

không phải là không tin anh, cái gì cũng không nói với anh! Nếu em nói

sớm, anh cũng không cần phải lén lén lút lút như thế rồi!”



“Em…em là không muốn liên lụy các anh….”



“Đã không còn kịp rồi.” Gã khó chịu nói.



Cô đau xót trong lòng, cổ họng thít chặt, “Xin lỗi….em rất xin lỗi….”



“Xin lỗi cái rắm!” Cảnh Dã nghe được

nổi giận một hồi, nhìn cô như vậy đã biết là cô lại bắt đầu để tâm vào

chuyện vụn vặt rồi, gã cầm lấy hai cánh tay của cô, thở hổn hển quát:

“Em ít suy nghĩ lung tung đi cho anh, anh chính là thích bị em liên lụy! Mẹ nó, em còn không hiểu sao?”



“Hiểu…hiểu cái gì?” Cô lại càng hoảng sợ, hoang mang ngẩng đầu, trên mi mắt lại ướt nước mắt, bối rối nhìn gã.



“Anh yêu em, đồ ngốc!”



P/s: Giải thích một chút về ngôi xưng ở trong này. Lúc Hiểu Dạ xưng là tôi,

là cô nàng đang muốn làm mặt lạnh, bỏ đi nên kìm nén cảm xúc.



Còn việc sử dụng từ hắn trong đoạn trên là do mình thật sự không biết dùng

từ gì để thay thế cho nó. Bạn nào có ý kiến có thể cmt ở dưới cho mình.



Việc gọi là Quỷ ca vì mình thấy nó hợp. Nếu chuyển sang tiếng Việt là Anh Quỷ thực sự mình không chịu được =.=