Mật Mã
Chương 8 :
Ngày đăng: 16:18 18/04/20
Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn
Mỗi người đều có quyền giữ bí mật của bản thân mình.
Vốn dĩ, gã đã nghĩ như vậy, cho nên cho
dù ngay từ đầu gã đã phát hiện ra người phụ nữ này mang theo súng, gã
vẫn không để ý, bởi vì chính gã cũng mang theo súng, Hải Dương cũng thế.
Từng có một đoạn thời gian, bọn họ cùng
sung không rời tay, đối với loại người như bọn họ mà nói, không có súng ở trên người, cũng giống như là không mặc quần áo.
Cho nên trên cơ bản, chỉ cần cô không
phải là người có ý đồ bất chính đối với gã, gã không biết là gì thì có
sao, hơn nữa trải qua mấy lần quan sát, gã biết rõ súng của cô chỉ là
dùng để phòng thân, thậm chí gã còn hoài nghi cô có biết dùng nó thế
nào, ít nhất cô còn biết súng cần phải thay thế bảo dưỡng.
Gã vừa có cơ hội liền lấy súng của cô ra để kiểm tra qua, cô có hai khẩu súng ngắn, súng 2.2 (đây là chỉ đường kính của nòng súng) nhẹ và tiện dụng, dễ dàng mang theo, một cái để ở dưới gối đầu, một cái cô để trong túi mang theo bên người.
Người phụ nữ này đi đâu cũng mang theo túi xách, cho dù là buông xuống, cũng đều đặt ở vị trí mà tay có thể với tới.
Nhìn cô đang chạy qua chạy lại ở trong
phòng bếp với nhà ăn, vội vàng nấu cơm xào rau, thỉnh thoảng còn cùng
với Tiểu Lam chuyên theo đuôi cô nói nói cười cười, mày của gã càng thêm cau lại.
Ngày hôm nay cô mặc một cái áo phông màu trắng rộng thùng thình cùng với quần dài, một mái tóc dài màu đen được
dùng một cây trâm búi lại, một vài sợi tóc trượt ra rơi xuống, vào lúc
cô di chuyển, chúng ở bên cổ cô đung đưa, cả người thoạt nhìn thoải mái
đáng yêu lại dịu dàng uyển chuyển.
Nhìn cô như vậy giống như một cô gái bình thường ở nhà, sao lại cần vũ khí phòng thân?
Không, đừng bắt tôi trở về! Tôi không muốn, tôi không muốn lại phải ở lại trong này–
Đừng—Thả tôi ra, thả tôi ra–
Cầu xin các ngươi, thả tôi ra đi…thả tôi …đi mà……..
Tối ngày hôm qua tiếng cô sợ hãi khóc
lóc gào thét bi thương lại đang vang lên ở bên tai gã, gã không tự giác
mà nắm chặt quân cờ ở trong tay.
Chẳng lẽ cô đã từng bị người ta giam cầm?
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chết tiệt!
“Rắc” một tiếng, quân cờ bằng thủy tinh mà Hải Dương rất vất vả mới mua được ở trên internet, bị gã không tự
giác mà dùng sức nắm chặt, đầu quân “Sĩ” trong bộ cờcổ của Trung Quốc đã vang lên tiếng bị bẻ gãy.
Cái đầu trong suốt của quân “Sĩ” kia ở
trên bàn cờ lăn hai vòng, đụng vào quân “Xe” ở một chỗ của Hải Dương,
rốt cuộc mới chịu dừng lại.
Cảnh Dã trừng mắt nhìn cái đầu tròn nho
nhỏ kia, sau đó mới chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Hải Dương
ngồi ở phía đối diện gã mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt lại vẫn luôn
nhìn chằm chằm vào cái đầu bằng thủy tinh xinh xắn tinh xảo kia.
“Á…ha….ha ha…” Gã há to miệng, cười khan mấy tiếng.
Hải Dương nheo mắt lại, vẫn trừng mắt nhìn cái đầu kia.
“Ha ha…Xin lỗi, tôi thật sự không phải
là cố ý đâu….” Cảnh Dã tiếp tục gượng cười, lại nâng cao cảnh giác,
chuẩn bị cậuta vừa có bất kỳ cái động tĩnh gì thì chạy luôn.
Hải Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh ta lại dừng ở trên cái cơ thể quân “Sĩ” bị đứt đầu ở trên tay mình.
“Á, này, trả lại cho cậu…” Cảnh Dã cầm
cái cơ thể kia, cẩn thận đặt nó ở trên bàn cờ, trước tiên khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi nghĩ, dùng keo dán ba giây (đây là một loại keo dán dính nhanh và chặt của TQ, giống như 502 của VN vậy) dính lại một chút, có lẽ còn có thể dùng được.”
Mặt Hải Dương trầm xuống, cả người rõ ràng là đứng lên.
Cậu ta vừa động, Cảnh Dã lập tức nhảy dựng lên lui về phía sau ba thước, nhấc tay lên gào: “Này, tôi đã nói xin lỗi rồi mà.”
Hải Dương sải bước đi về phía gã, Cảnh
Dã chuồn so với con khỉ còn nhanh hơn, không tới mấy bước đã chạy ra
cửa, trong miệng vẫn còn kêu: “Tên đầu trọc chết tiệt,đã nói với cậu
không phải là tôi cố ý rồi mà – Á, đầu của tôi! Con mẹ nó, lão đầu trọc, cậu đùa thật à!”
Gã vừa mới quay đầu mắng một hai câu, đã thấy năm, sáu cái phi đao bay đến trước mặt, gã sợ tới mức vội vàng cúi đầu để tránh.
“Có nhầm không vậy?!” Gã trái trốn phải tránh, tránh thoát mấy thanh đao, phía sau lại còn có mấy thanh đao
khác, bóng đao ở trên không trung thoáng qua sáng lấp lánh, làm cho gã
hoa mắt rối loạn.
“Á á, cậu cái tên đầu trọc chết tiệt
này, có cờ vua không có anh em –” Gã nổi giận cầm một tấm ván gỗ bị vứt
bỏ ở một bên lên chặn lại ba cái, miệng không cam lòng yếu thế hô: “Con
mẹ nó, cậu cho rằng cậu có tài phi đao là giỏi à, có gan thì đi ra ngoài cùng tao tay không đọ sức!”
Mưa đao đầy trời ngừng lại, Cảnh Dã vứt
bỏ tấm ván gỗ, thở hổn hển hai hơi, đã thấy Hải Dương đứng ở cửa, lắc
lắc hai cái bàn tay to như hai cái quạt hương bồ, bẻ bẻ đốt ngón tay,
trên khuôn mặt kiên cường lộ ra nụ cười dã man.
SHIT! Nói nhầm rồi!
Thằng cha này to lớn như vậy, cùng gã đánh nhau mình sao có thể được lợi đây?
Nhưng lúc này sửa lời cũng không kịp,
Cảnh Dã chỉ có thể âm thầm kêu khổ ở trong lòng, lại chỉ có thể cố gắng
cậy mạnh mà cười cười, khoát khoát tay áo đối với cậu ta.
Một cái chớp mắt tiếp theo, gã chỉ cảm
thấy mình giống như bị một đoàn xe lửa đâm vào chèn lên, mặc dù đã sớm
có chuẩn bị, nhưng gã vẫn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, sau vài hiệp
phân cao thấp, thiếu chút nữa đã bị tên đầu trọc chết tiệt này chỉnh cho gần chết.
Mặc kệ, mặt mũi mặc dù đáng quý, tính mạng lại đáng giá hơn!
Ngay vào lúc gã bị đè xuống ở trên mặt
đất, đau đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi, lúc chuẩn bị giơ tay đầu
hàng, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói cứ mạnggiống như của thiên sứ.
“Cảnh Dã, Hải Dương, ăn cơm.”
Hiểu Dạ từ trong nhà ăn đi ra ngoài, ai
ngờ lại nhìn thấy hai người đàn ông kia giống như là xếp chồng lên nhau, ở trên bãi cỏ quấn thành một đoàn, Cảnh Dã bị Hải Dương ghìm cổ, cả
khuôn mặt căng lên đỏ bừng lên.
Cô nhìn bọn họ, sau đó chớp mắt nhìn, hồ nghi hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”
Vừa nghe thấy có thể ăn cơm rồi, Hải
Dương lập tức nới lỏng tay, gã đứng lên cười với Hiểu Dạ, khó có khi mở
miệng nói: “Đã quá lâu không có vận động rồi, cậu ta tìm anh để rèn
luyện thân thể.”
Rèn luyện thân thể?
Cô nhường đường cho người khổng lồ tâm
trạng vui vẻ này đi qua, rồi thấy Cảnh Dã đau đến nhe răng trợn mắt,
gương mặt méo mó, một bộ dạng gân cốt toàn thân đau nhức.
“Anh có ổn không?” Cô cười nhìn gã.
“Em nói thử xem?” Gã dở khóc dở cười vừa xoay xoay cánh tay phải, thả lỏng gân cốt, vừa đi về phía cô.
giác cô ở trong lòng của gã chết tiệt cũng rất phù hợp!
Được rồi, quên đi, gã thừa nhận.
Âm thầm thở dài, gã in xuống một mụ hôn ở trên trán của cô.
Haiz, loại cảm giác này thật sự là đúng.
Sờ sờ đầu của cô, gã nhìn trần nhà ở
trên đỉnh đầu, bất đắc dĩ lại thở dài một tiếng, khóe miệng lại không tự giác mà hơi hơi nâng lên.
Vừa thừa nhận như vậy, giống như là ở
trong chớp mắt, toàn bộ những suy nghĩ rối loạn ở trong đầu đã yên tĩnh
trở lại, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Gã nhếch miệng cười, bỗng nhiên có cảm giác thoải mái cả người.
Ở trạng thái thể xác và tinh thần đều vui sướng, gã vui vẻ ôm lấy mỹ nhân tiến vào mộng đẹp.
Đêm, khuya.
Mặt trăng treo cao, gió đêm nhè nhẹ.
Mấy lần, một đám mây bay tới, giấu đi một góc của mặt trăng.
Đúng lúc này, một tiếng crắc nhẹ đột nhiên vang lên.
Sự cảnh giác được huấn luyện ở trong
chiến trường nhiều năm qua đột nhiên vang lên, khiến cho Cảnh Dã tỉnh
lại ngay lập tức, gã mở mắt ra, nghi hoặc mà nhếch mày, đang cho rằng
mình nghe nhầm, tiếng vang nhỏ kia lại liên tục vang lên.
Có người đang cạy khóa cửa?
Tiếng cạy khóa cửa chính ở trong đêm tối lại nghe được đặc biệt rõ ràng, nếu là người khác có lẽ là không biết
có cái gì, nhưng với loại người như gã, tiếng động mà đối phương phát
ra,nghe vào trong tai giống như là cầm gậy gỗ gõ cửa, không có gì khác
nhau.
Hừm, vương bát tiểu tặc không biết tốt xấu, chọn ở đâu không chọn, lại cố tình đến thăm nhà này để trộm.
Gã thầm mắng ở trong lòng hai tiếng, lặng yên không một tiếng động xuống giường, lặng lẽ đi tới phòng khách.
Cửa mở, mấy chùm ánh sáng màu đỏ giống như những tia sáng đột nhiên phát ra.
Tia hồng ngoại?
Chết tiệt, không phải là tiểu tặc!
Gã sửng sốt, lập tức bằng tốc độ nhanh
nhất lấy ghế sofa che lại thân hình, nhưng ở trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, gã đã mượn được ánh trăng thấy rõ người vừa tới trên người toàn
vũ trang hạng nặng, bọn họ không chỉ là cầm súng pháo kiểu tối tân nhất, còn mặc áo chống đạn, đầu đeo kính nhìn trong bóng đêm.
Làm cái gì?
Gã nhíu mày, tính toán những tia hồng ngoại đang chiếu loạn ở giữa không trung.
Một, hai, ba, bốn, năm, tổng cộng năm người, ừ, không đúng, tiếng bước chân có sáu người, một người không mang theo súng à?
Những người đó vừa vào cửa đã tản ra, gã không tiếng động chạy tới ghế sofa ở bên cạnh, sau khi kín đáo tiến vào phòng bếp tìm đèn pin dự bị của Hiểu Dạ, mới lăn mình một cái tiến vào
góc chết của những người kia, sau đó lại lợi dụng sơ hở tiến đến sau
lưng của người cuối cùng, gã duỗi tay ra, không tiếng động lấy con dao
găm ở bên hông đối phương, tay vừa đảo đang muốn đâm vào hố thận (*) của đối phương, đột nhiên nhớ ra đây không phải là chiến trường, mà là nhà
của Hiểu Dạ, nếu như gã tạo ra sáu cái thi thể ở đây, chỉ sợ là cô sẽ
trở mặt với gã.
*hố thận: chỗ lõm ở vùng thắt lưng, cạnh cột sống, thận nằm ở đấy.
Ý định thay đổi thật nhanh, gã đem dao
găm của đối phương chuyển hướng, lấy chuôi dao dùng sức đập vào huyệt
thái dương của đối phương một cái, lập tức buông ra, gã tiếp được người
đó, không cho gã phát ra tiếng động khi ngã xuống đất, tiếp đó lại dùng
phương pháp như thế đi lên phía trước giải quyết hai vị nữa, tháo vũ khí ở trên người bọn họ xuống, lần lượt tước vũ khí của từng người, còn
thuận tay đem những khẩu súng đó tháo ra hết.
Toàn bộ những thứ này đều chỉ phát sinh trong thời gian mấy giây.
Vào lúc gã đang lợi dụng sơ hở tới sau
lưng của vị thứ tư, thì đối phương đột nhiên quay đầu, gã không nói hai
lời, cầm dao găm đi nhanh về phía trước, tay phải xoay tròn một cái,
nhanh như chớp cắt đứt gân tay của đối phương, trở tay lại lấy súng mang theo, tay trái nhận lấy súng, cầm lấy báng súng đập vào đầu của đối
phương.
Báng súng ở giữa mục tiêu, người nọ phát ra tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt tràn đầy máu, ngã xuống bịch một
tiếng, trong nháy mắt kinh động ba người khác.
Gã rủa thầm một tiếng, hai người cầm
súng quay người lại, để tránh gặp phải xác chết, Cảnh Dã ném súng đi,
đồng thời lấy đèn pin ở túi quần sau, bật lên chiếu vào hai người đang
đeo kính nhìn trong bóng đêm, mắt đối phương hoa lên, hoảng loạn một
hồi, bắn mấy phát súng lung tung. Gã tránh thoát họng súng, thừa cơ tiến lên, một cước gạt ngã tên đầu tiên, quay người lại chặt đứt gân tay tên cầm súng còn lại, một tiếng gào khóc đau đớn lập tức vang lên.
Đúng lúc này, người bên cạnh bị gã gạt ngã bò lên, nhắm trúng gã bắn một phát súng.
Cảnh Dã nghiêng người, viên đạn cực
nhanh quẹt qua mặt của gã, gã vung tay ném con dao găm đi, thẳng tắp ném vào ngón tay đặt trên cò súng của tên kia.
Gã lại một cước đá khẩu súng rơi ở trên
mặt đất của tên còn lại, vừa đưa tay túm đã cầm được khẩu súng, quay lại nhắm vào đầu tên thứ sáu, nhe răng cười, lắc đầu cảnh cáo, “Nếu tao là
mày, tao sẽ không làm như vậy, vứt súng đi!”
Tên kia vừa mới cầm súng lên, đã phát
hiện ra mình đang đối mặt với họng súng, gã sợ tới mức mặt trắng bệch,
động cũng không dám động một chút, nghĩ thế nào cũng không hiểu được,
sao những người ở bên cạnh mình chỉ trong chớp mắt tất cả đều ngã ở trên mặt đất đau đớn gào khóc liên tục.
Vào lúc Cảnh Dã nói xong, gã lập tức vứt bỏ súng ống, đưa hai tay lên cao.
Hừ, quả nhiên không bị gã đoán sai,
người thứ sáu vẫn là có mang súng, chẳng qua…quái lạ, khẩu súng kia thấy thế nào cũng không đúng?
Gã nhíu mày, chăm chú nhìn hai tên vẫn
còn có khả năng cử động đang muốn rục rịch, hại gã nhịn không được lại
đạp hai chân của tên vương bát đản kia, nổi giận mắng: “Con mẹ nó, còn
động! Tao đã về hưu rồi! Về hưu! Chính là rửa tay chậu vàng! Con mẹ nó,
đám người chúng mày không hiểu hai chữ ‘về hưu’ này là có ý gì sao?”
Bây giờ ba người hôn mê, hai người ngã
xuống đấy, còn một người bị gã dùng súng trấn áp, gã dùng súng ý bảo tên kia đứng ở bên cạnh đồng nghiệp, hiểu phải dùng đại nghĩa nói: “Mẹ nó,
coi như vận khí của chúng mày tốt, bố mày đã ‘về hưu’ rồi, lần này tha
cho chúng mày một mạng, trở về nói với ông chủ của chúng mày, bất kể gã
là ai, ông đây đã về hưu rồi, không làm nữa! Nếu lại tới làm phiền ông,
ông đây sẽ trực tiếp giết, để cho bọn mày gặp diêm vương trước thời hạn, nghe rõ chưa? Nghe được rồi thì cút ngay! Lần sau lại tới nữa, cẩn thận ông đây trực tiếp tặng cho chúng mày mấy viên đạn! Cút!”
Ba người tỉnh lại phát hiện ra mình đã
gặp phải cao thủ rồi, vốn tưởng rằng mạng nhỏ mất rồi, vừa nghe gã muốn
thả, lập tức quay người muốn chuồn.
“Chờ một chút!” Cảnh Dã hét lớn một
tiếng, dùng súng chỉ chỉ vào mấy tên phế vật ở trên mặt đất, “Con mẹ nó, đem những tên đồng nghiệp rác rưởi của chúng mày mang đi nốt đi!”
Bọn họ nghe xong lập tức quay người trở lại, lưng mỗi người cõng một đồng nghiệp, trong chớp mắt liền biến mất ở cửa.
Gã hừ lạnh một tiếng, đem súng gác ở
trên bả vai, đang muốn lên sân thượng xác định bọn chúng đều rời đi rồi, vừa quay người lại đã thấy Hiểu Dạ đứng ở cửa phòng ngủ.
Vẻ mặt cô trắng bệch, hai tay nắm chặt súng lục, một đôi mắt to tròn hoảng sợ nhìn chằm chằm vào gã.
Thảm rồi!