Mật Mã

Chương 7 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Pthu

Beta: Tiểu Ngạn

Bắt đầu từ ngày hôm đó, dường như ngày

nào cô cũng cùng bọn họ sinh hoạt ở một chỗ, một lớn một nhỏ chỉ kém có

không được hai mươi bốn giờ cùng cô dính ở một chỗ.



Buổi sáng, cô cùng họ đến nhà ăn; buổi

tối, cô cùng Cảnh Dã và Tiểu Lam cùng nhau trở về. Mặc dù Tiểu Lam biết

cô cùng Cảnh Dã ở cùng nhau, nhưng một chút ý kiến phản đối cũng không

có, hơn nữa lại thích dính với cô ở cùng một chỗ hơn.



Cảnh Dã từng muốn cô cùng ở lầu dưới, cô đã cự tuyệt, gã cũng không tiếp tục nói thêm nữa, chỉ là tối tối chạy

tới chen chúc với cô ở trên một chiếc giường, bởi vì cô còn có một căn

phòng khác, cho nên thậm chí có khi ngay cả Tiểu Lam cũng ngủ ở chỗ của

cô.



Cô đã từng kháng nghị qua, nhưng một lớn một nhỏ lại bịt tai làm ngơ, vẫn không thay đổi, đến mấy ngày gần đây

nhất, bọn họ lại ăn ở nơi cô ăn, ngủ ở nơi cô ngủ, ở trong nhà của cô

giống như ở trong nhà của chính mình.



Không có biện pháp làm khó dễ hai người này, cô cũng chỉ có thể mặc kệ bọn họ.



Về phần Hải Dương, trải qua mấy ngày

chung đụng với nhau này, cô phát hiện mặc dù anh ta đầu lớn, nhưng lòng

so với người bình thường còn tỉ mỉ hơn, chỉ là ít nói đến mức quá kỳ

quái mà thôi, người luôn có chút quái dị, cho nên cô cũng không để ý

lắm, lần đầu tiên gặp mặt anh ta thì có cái loại cảm giác áp bách, dường như cũng biến mất ở trong vô hình.



Hải Dương họ Đồ, anh ta ở trên tầng của

quán bia, lúc cô mới biết, còn sửng sốt một chút, dù sao thì người này

cũng không phải là cao lớn bình thường, sao lại ở đâu không ở, lại ở

trong gác xép?



Sau này cô mới biết được, cả tòa nhà này bởi vì chỉ dùng gỗ thô để xây dựng nên, cho nên tương đối vững chắc, mà chọn gác xép cao gần ba mét, bên trong ngoại trừ mấy cái khung xà nhà

bằng gỗ tương đối cao ra thì cũng không có phòng vệ sinh, cũng không có

bày trí thêm khác, cho nên toàn bộ không gian vô cùng rộng lớn, Hải

Dương ở bên trong hoạt động thoải mái, không có một chút trở ngại nào.



Tòa nhà này giống như là đo đạc vì anh ta mà được tạo nên.



Lại nói tiếp, từ khi quen biết Hải Dương cho đến nay, cô thật sự chưa từng thấy anh tanói qua mấy câu, nếu không có cái đầu trọc to của hắn, Cảnh Dã luôn hướng về phía anh ta gọi “Đầu

trọc”, cô vẫn thật sự nghi ngờ là anh ta không phải người trong miệng

Cảnh Dã luônôm giấc mộng mở nhà hàng ở cạnh bờ biển kia.



Nhìn người khổng lồ cao lớn khiêng cái

bàn gỗ lớn nhẹ nhàng như không ra ngoài cho Cảnh Dã sửa chữa, cô không

khỏi lại liếc mắt phòng bếp để ýbình hoa đặc biệt được để ở trên bàn,

không khỏi hơi nâng khóe miệng lên.



Cái bình hoa này cứ cách vài ngày lại

được thay một lần, Cảnh Dã không có cái loại tâm tư này, đó là Hải Dương thay. Nhìn người khổng lồ cao lớn kia, thật sự rất khó tưởng tượng được anh ta lại có loại tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy.



Xem ra, trên cõi đời này quả thật là loại người nào cũng có.



Cùng với từng ngày trôi qua, công tác

chuẩn bị của “Quán bia Lam Sắc” cũng lần lượt hoàn thành, toàn bộ bày

trí trong phòng đều là hai người đàn ông này một tay lo liệu, Hải Dương

từ bờ biển mang mấy cây gỗ nhiều hình dáng trang trí ở trong cửa hàng,

hơn nữa còn sửa sang lại phía trước phía sau sân, Cảnh Dã đem cọc gỗ tàn tạ một lần nữa sơn lên rực rỡ, dụng cụ trong phòng bếp là do cô phụ

trách mua sắm và quản lý, sàn nhà cùng bàn ghế trong phòng ăn đều là do

Tiểu Lam cọ rửa toàn bộ.



“Chị Hiểu Dạ, chị thích cái con đại tinh tinh kia ở chỗ nào vậy ạ?”



Hiểu Dạ đang gọt vỏ khoai tây, chuẩn bị

nấu cơm cà ri sững sờ một chút, vừa không cẩn thận là thiếu chút nữa gọt vào ngón tay của mình, cô ngừng công việc ở trong tay lại, ngẩng đầu

nhìn Phong Thanh Lam không biết từ khi nào thì đến bên cạnh bàn, một lúc lâu cũng không trả lời được.



Cảnh Dã và Hải Dương đều làm việc ở bên ngoài căn phòng, trong phòng thì hai người các cô cách cái bàn gỗ mà

mắt to trừng đôi mắt nhỏ.



“Sao ạ? Sao chị lại thích chú ấy vậy?”



“Khụ, ừ.” Hiểu Dạ hắng giọng, có chút không được tự nhiên hỏi: “Sao em lại hỏi như vậy?”



“Bởi vì chú ấy vừa hung dữ lại vừa thô

lỗ, nói chuyện lại lớn tiếng nha.” Tiểu Lam một chút cũng không hiểu,

trăm mối không có cách giải hỏi: “Sao chị lại thích chú ấy vậy nha?”



Thích?



Cô thật sự chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này, nhưng cũng không thể bảo cô nói với cô bé này là cô thích thân thể của gã thôi?



Hiểu Dạ không tự giác nhìn về phía Cảnh

Dã ở bên ngoài cửa sổ đang làm công việc của thợ mộc, gã đang cởi trần,

vừa nói chuyện với Hải Dương, vừa cầm búa sắt gõ gõ sửa chữa cái bàn gỗ, ở bên ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, ánh mặt

trời chói chang nóng cháy, gã đang làm việc ở dưới ánh mặt trời nắng

gắt, chỉ chốc lát sau đã nóng đến mức toàn thân đầy mồ hôi, gã lại giống như là đối với loại nóng như thiêu như đốt của địa ngục này đã tập mãi

thành quen.



Dưới ánh mặt trời chiếu xuống mồ hôi

trên người gã lấp lánh tỏa sáng, cơ bắp ở trên lưng gã theo mỗi một lần

gã dùng lực mà vận động linh hoạt, giống như là đang ở trên con báo đốm

đang chạy băng băng.



Hải Dương cầm một lon bia lạnh đưa cho

gã, gã đưa tay tiếp nhận, uống một ngụm, không biết Hải Dương mở miệng

nói cái gì, Cảnh Dã vừa nghe thấy, ngửa đầu bật cười thoải mái.



Khuôn mặt tươi cười thoải mái của gãbỗng chói sáng ở dưới ánh mặt trời, khiến cho tim cô không tự giác mà đập nhanh hơn.



Thích sao? Có lẽ vậy.



“Chị Hiểu Dạ?”



“Hở?” Cô nghe thấy kéo tầm nhìn trở về, nhìn thấy khuôn mặt đã gần lại càng thêm gần, mới nhận ra mình đã nhìn

gã lại còn xuất thần, trên mặt không khỏi đỏ ửng lên.



“Sao vậy?” Hai tay Tiểu Lam chống cằm, mở to đôi mắt to tròn đầy tò mò, bám riết không tha tiếp tục truy vấn cô.



“Chị…” Cô cố nén xấu hổ, hắng giọng nói: “Anh ấy vẫn còn có ưu điểm của mình.”



“Ưu điểm gì chứ?” Tiểu Lam liếc mắt xem thường, nói luôn: “Con đại tinh tinh này lúc còn trẻ thì thật sự là rất đẹp trai, nhưng bây giờ lão đã ba mươi mấy rồi, vừa già lại vừa tự đại, làm gì có ưu điểm gì đâu?”



“Nói thí dụ như con người anh ất rất tốt này.” Hiểu Dạ nhẫn nại cười, giúp Cảnh Dã nói chuyện, “Còn rất giữ chữ tín nữa.”



“Sao chị lại biết con người lão rất tốt lại giữ chữ tín vậy?” Tiểu Lam lẩm bẩm.



“Nếu anh ấy không phải là người tốt,
liền thấy cô sợ hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên quay người lại, hoảng

sợ vô cùng mà không ngừng lùi lại, lại bởi vì đụng vào cánh cửa mà trượt xuống, cô đưa tay lên khua loạn, giống như là muốn ngăn cản ác ma tới

gần.



“Đừng, đừng bắt tôi trở về! Tôi không muốn tôi không muốn lại ở lại trong này–”



“Hiểu Dạ, tỉnh.” Gã cứng rắn cốc lên đầu cô một cái, thừa cơ giữ chặt tay cô.



“Đừng— thảtôi ra đi, thả tôi ra đi mà–” Nước mắt tràn đầy khuôn mặt cô, dùng cả tay chân để giãy dụa.



Sợ cô sẽ làm tổn thương đến chính mình,

hắn giữ tay chân của cô, đem cả người cô đè ở trên mặt đất, la lớn: “Là

anh, em đang nằm mơ, tỉnh lại đi!”



“Tránh ra, tránh ra –”



“Hiểu Dạ!” Gã nắm chặt tay cô, hét lớn một tiếng.



“Xin các người, thả tôi ra…thả tôi

ra…đi…” Cô nghe nhưng mà giống như không nghe thấy, chỉ là cong người

gào khóc, toàn thân bởi vì kích động cùng sợ hãi mà run rẩy.



“Chết tiệt!” Nước mắt của cô rơi thành

hàng, gã chỉ cảm thấy phẫn nộ, thấp giọng rủa môt tiếng, cúi đầu rủa một tiếng, cúi người hôn cô, thử đem cô từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.



Lúc vừa mới bắt đầu, cô vẫn còn giãy

dụa, vẫn còn đang khóc, gã không biết là trải qua bao lâu, sau đó thời

gian dần dần trôi qua, từ từ, cô bình tĩnh lại, một hồi lâu sau, cô bắt

đầu đáp lại.



Gã nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, nhìn cô.



Cô mở mắt ra, nhưng lần này không trống

rỗng vô thần nữa, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt màu đen, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của gã.



“Tỉnh rồi à?” Gã duỗi tay dùng ngón tay cái lau đi nước mắt ở trên gò má cô.



“Anh đang làm gì vậy?” Cô có chút hoang mang, không hiểu tại sao hắn cùng mình lại nằm ở trên mặt đất.



“Em gặp ác mộng, đang mộng du.” Gã đứng dậy, ôm cô trở về trên giường.



Cô rất mệt mỏi, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã

rời, toàn thân không còn một chút sức lực nào, Hiểu Dạ để mặc gã ôm cô

trở về trên giường, thật lâu sau mới nghe hiểu được gã đang nói cái gì.



“Mộng du?” Cô vẫn còn mờ mịt.



“Đúng vậy,” Gã đem cô an trí ở trên

giường, vẻ mặt cô mang biểu tình bất lực, làm cho trong lòng gã căng

thẳng, đưa tay đem tóc ở trên cái trán ẩm ướt mồ hôi của cô gạt đến sau

tai, khàn khàn nói: “Mộng du.”



Chết tiệt, người phụ nữ này mới đem gã hù chết!



Mặt của cô trắng bệch một mảnh, cánh môi vẫn hơi run rẩy như cũ, cho dù là giờ phút này tỉnh táo, thoạt nhìn cô

vẫn giống như là một con mèo nhỏ sống sót sau tai nạn bị ngâm trong

nước.



“Em mơ thấy gì vậy?”



Côco quắp lại một chút, không tự giác mà né tránh tầm mắt của gã, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Em… quên mất rồi.”



Con ngươi màu đen của Cảnh Dã tối sầm lại, cơ bắp căng cứng.



Đáng giận, cô đang nói dối, bất kể cô mơ thấy cái gì, nhất định cô còn nhớ, nhớ được rõ ràng.



Không biết tại sao, gã có cỗ xúc động

muốn biết rốt cuộc là cô đang sợ cái gì, nhưng vừa rồi cô ở trong mộng

lại sợ hãi đến như thế…



Gã biết gã có thể ép hỏi cô, bắt buộc cô nói, gã biết ác mộng, hiểu được bây giờ gã nhất định sẽ so với ngày

thường càng thêm yếu ớt, chỉ cần gã gây một chút áp lực, cô sẽ nói.



Nhưng gã không muốn cô lại sợ hãi thêm

một lần nữa, một buổi tối, một lần là đủ rồi; hơn nữa, quỷ tha ma bắt,

gã muốn cô tình nguyện chủ động mở miệng, thà rằng cô chủ động nói cho

gã.



Nói cho gã, cô đang sợ cái gì? Đang trốn tránh cái gì?



Nói cho gã, vì sao ở trên lưng của cô lại có một vết thương rất khó coi do dao tạo thành?



Nói cho gã, vì sao mỗi khi cô ra khỏi cửa, ở bên ngoài luôn thỉnh thoảng lại quan sát bốn phía?



Nói cho gã, vì sao cô chỉ là một cô gái bình thường, thế nhưng dưới gối đầu lại có súng lục? Thậm chí còn mang theo bên người?



Cảnh Dã nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô,

không mở miệng hỏi nữa, chỉ là buồn bực nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay

ôm cô vào trong ngực.



Cô thuận thế xích lại gần, ôm quanh thắt lưng gã, giống như là ôm một loại phao cứu sinh.



Vừa rồi ở trong nháy mắt đó, cô còn

tưởng rằng gã sẽ hỏi, cô lại hy vọng gã sẽ không hỏi, bởi vì cô không

muốn nói dối, cũng không còn sức lực để mà lại sắp xếp những lời nói

dối, nhưng cô lại càng không muốn mất đi gã.



Không phải là bây giờ, ít nhất là cần

thêm mấy ngày nữa, chỉ nhiều thêm mấy ngày nữa thôi, để cho cô gom góp

được nhiều một chút, nhớ được nhiều một chút cái loại cuộc sống hạnh

phúc bình thường này.



May mắn, gã cái gì cũng không hỏi.



May mắn…



Cô càng thêm xích lại gần gã, mãi cho đến khi có thể cảm nhận được tiếng tim gã đập, nhiệt độ của cơ thể gã.



Nghe được tiếng tim đập trầm ổn của gã,

cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, không khỏi an tâm, từng tiếng từng tiếng

tim đập theo quy luật, trấn an sự lo âu của cô, không biết qua bao lâu,

rốt cuộc cô cũng hoàn toàn buông lỏng, một lần nữa rơit vào trong giấc

ngủ sâu.



Hơi thở của cô trở nên chậm rãi lại dài, Cảnh Dã biết được cô đã ngủ rồi, gã ôm cô, lông mày cũng không tự giác

mà nhíu chặt, thật lâu sau cũng không thể ngủ say, mãi cho tới khi tia

nắng ban mai hiện ra….