Mật Mã

Chương 6 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Tiểu Ngạn

Sự việc vượt ngoài sự khống chế của cô.



Cô hoàn toàn không biết vì sao lại thành ra như vậy, nhưng tất cả đều không khống chế được, cuộc sống của cô

giống như một chiếc xe chạy tốc độ cao bất kỳ lúc nào không khống chế

được sẽ chệch đường ray bay tới giữa không trung rồi rơi xuống tận đáy.



Hỏng bét là cô tuyệt đối không muốn đi sửa chữa khống chế nó.



Anh ta giống như viên kẹo sôcôla gây

nghiện, sau khi ăn qua một lần, lại muốn ăn một lần nữa, một miếng lại

một miếng, khiến cho cô muốn ngừng cũng không dừng lại được, thái độ của anh ta nóng bỏng như lửa cháy được tiếp thêm dầu, hai người bọn họ

giống như củi đốt gặp lửa cháy, mỗi lần gặp gỡ càng không thể cứu vãn

được.



Tay của gã giống như không thể rời khỏi người cô, bản thân cô cũng không kém là bao.



Gã nói với cô tất cả những mơ mộng mà gã nghĩ đến, hơn nữa tìm được cơ hội sẽ thực hiện ngay, hại cô mỗi lần

nhìn thấy gã đều mặt đỏ tim đập nhanh, không nhịn được mà suy nghĩ miên

man.



Tất cả dường như đều rất hoàn hảo, cô có tiền, có xe, có nhà ở, còn có một đứa bé ngoan ngoãn, cùng một người

đàn ông đối với cô cũng rất nhiệt tình, người đàn ông kia thích cô, gã

cùng cô còn có thể tính toán có một cuộc sống tốt đẹp.



Hai tuần lễ này gần như là hoản hảo, hoàn hảo tới mức không thể khống chế được.



Cô biết bản thân mình không nên tiếp tục như vậy, cô biết mình không nên đối với thân thể của gã mê muội như

vậy, biết mình không nên tham luyến ảo giác về cuộc sống tốt đẹp này,

bởi vì tất cả đều có thể trong một giây nhất định phải vứt bỏ, nhưng cô

không có cách nào dừng lại.



Có lẽ… chỉ là có lẽ… Những người đó đã sớm quên cô, đã sớm buông tha việc tìm cô…



“Đã đến, chính là nơi này.”



Cô hoàn hồn lại, mới phát hiện xe đã

dừng ở một nhà ăn gần biển, Cảnh Dã xuống xe, vươn tay khoa trương,

hướng về phía cô nhếch miệng cười, bày ra bộ dáng vẫy tay, “Leng keng,

chào mừng quý khách.” (Gốc là câu: Hoan nghênh đến chơi, mình thấy không hợp lý lắm nên đổi lại thôi)



“Ngốc nghếch.” Tiểu Lam thấy thế nhìn một cái tỏ vẻ xem thường, tức giận nhảy xuống xe.



Hiểu Dạ nhịn không được bật cười, khi cô vừa vước xuống xe, nhìn thấy rõ nhà ăn bằng gỗ cũ nát kia, không khỏi

có chút ngây người.



Nhà hàng ăn này chính là chỉ dùng gỗ để

xây dựng, như của những thế kỷ trước đây, trải qua dầm mưa dãi nắng, hơn nữa gió biển bào mòn rất mạnh, bên ngoài nhà hàng vẫn đang sửa chữa đã

sớm có nhiều chỗ loang lổ, chỉ duy nhất có một chỗ có vẻ nhìn còn mới,

phía trên cửa còn có biển hiệu khắc gỗ thật lớn, trên đó khắc bốn chữ

tất nhiên là tên quán của bọn họ “Quán bia Lam Sắc”.



Trời ạ, cô biết nơi này, nơi này trước khi cô đi đã có rồi!



“Ba chị em gái bị nguyền rủa.” Cô ngây ngốc nói ra.



“Gì cơ?” Gã không có nghe rõ ràng lời cô nói, quay đầu nhướng mày hỏi.



Nhìn Cảnh Dã phía trước bộ dáng rất vui

vẻ, Hiểu Dạ hoài nghi gã sẽ không biết lịch sử nơi này, không muốn tạt

nước lạnh vào gã, cô khẽ cười, “Không có gì.”



Cảnh Dã không có nghi ngờ cô, tâm tình

khoái trá dẫn đầu đi về phía nhà hàng, Tiểu Lam lẩm bẩm đuổi kịp, không

chút ngại nhà ăn này vừa nát vừa cũ.



Một lớn một nhỏ cãi nhau tiến lên phía

trước, Hiểu Dạ theo sau, trước khi vào cửa, vẫn không nhịn được đánh giá bốn phía nhà hàng.



Khu vực này, có ba nhà hàng, mà nhà hàng của gã lại ở chính giữa. Địa điểm chỗ này tương đối tốt, bởi vì vị trí ở ngay gần bờ biển, cho nhìn tầm nhìn phong cảnh cũng rất tốt, hơn nữa

lại ở nội thành, cho nên giao thông cũng vô cùng thuận lợi. Bên cạnh con đường cái dài hai mươi mét ra bến cảng phía trước còn có công viên ven

biển kéo dài vài dặm dọc bờ biển.



Mặc kệ như thế nào, nơi này bất kể ban

ngày hay buổi tối, phong cảnh đều rất đẹp, không khí trong lành, là một

chỗ thật tốt để mở nhà ăn.



Tuy khi ở tiểu học cô đã cùng gia đình

chuyển đến phía Bắc, khi trở về cũng chỉ có mấy tháng, nhưng vẫn không

thể nhớ nhầm về lời đồn, ba gian nhà ăn này trong hai mươi mấy năm liên

tục đổi chủ mấy mươi lần, cứ khoảng ba tháng đến nửa năm đều đổi chủ một lần, cô vẫn nhớ rõ, nơi này từng là quán cà phê, quán cơm Tây, quán bít tết, quán tiệc buffe, mực xào, vịt om gừng, dê nướng, có cả quán lẩu,

trên thực tế, cũng từng có người mở quán bia.



Nhưng không biết vì sao, không có người nào có thể ở chỗ tốt như vậy mở quán ăn thành công.



Từng có tin đồ năm đó có người muốn mở

khách sạn năm sao đến đây cùng đàm phán vấn đề mua lại với chủ nhân nơi

này, nhưng chủ nhân nói đây là sản nghiệp tổ tiên không muốn bán, cho

nên liền cự tuyệt bán cho người kia với giá trên trời.



Vài năm sau, người chủ qua đời, thi thể


“Không phải.” Lòng cô căng thẳng, vươn tay ôm lại gã, không tự chủ nắm chặt lưng áo sơ mi của gã.



“Vậy là vì sao?” Gã dịu dàng nhẹ hỏi.



Vì cô không có khả năng dừng lại nơi này quá lâu, vì cô bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, vì cô rất sợ giây

phút tiếp theo nhất định phải vứt bỏ tất cả, xoay người bỏ chạy–



Trời ơi, nhưng cô phải nói cùng gã như thế nào? Làm sao có thể cùng gã nói?



Cô cũng rất muốn ở lại, rất muốn có một

công việc bình thường, nhưng nếu cô bị tìm thấy thì sao? Vì cô ở đây mà

liên lụy bọn họ thì sao?



Vòng ôm của gã sao ấm áp như thế thế,

khiến cho người ta an tâm đến vậy, cô thật muốn buông tha cho sự phản

kháng, chỉ muốn như vậy mà thôi.



Nhưng mà, có thể sao? Cô có thể sao?



Cảm giác cô đang run lên, ánh mắt gã tối lại, cánh tay siết chặt lại, môi hôn lên đỉnh đầu của cô.



Tim gã đập ổn định, tiếng vang liên tục ở bên tai cô, giống như đang thôi miên cô.



Thình thịch, thình thịch, thình thịch –



Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ –



Mấy ngày nay, cô đã thoát khỏi sự mệt

mỏi, cô chán ghét bất cứ lúc nào cũng phải chú ý phía sau, cô chán ghét

bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng phải chuẩn bị chạy trốn, cô thật sự

rất rất muốn có một cuộc sống yên ổn giống người bình thường, không cần

phải trốn, không cần phải trốn.



Thình thịch, thình thịch, thình thịch –



Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ –



Cô biết đây chỉ là ảo tưởng của chính

cô, cho nên mới coi tiếng tim đập của gã để trấn an mình, nhưng cho dù

là giả cũng tốt, ảo tưởng cũng được, cứ như vậy một lần thôi, chỉ cần cứ như vậy một lần, để cho cô coi mình là một người bình thường đi…



Hơn nữa, chỉ là một công việc mà thôi,

cô cũng không phải hứa hẹn cái gì, nếu như một ngày cô phải rời đi, bọn

họ cùng lắm chỉ đăng báo tìm người mà thôi…



Mà, có lẽ lúc này đây cô thật sự đã bỏ trốn thành công, đã qua vài tháng không có người phát hiện ra cô, không đúng sao?



Có lẽ bọn họ thật sự đã buông tha rồi, vậy vì sao cô không thể theo đuổi cuộc sống mà mình muốn?



“Tôi……”



“Hở?”



“Tôi khó mà chắc sẽ nấu ăn ngon.”



Cảnh Dã nhếch khóe miệng cười, “Không sao, có tệ cũng tốt hơn so với anh và đầu trọc.”



Cũng đúng.



Cô muốn cười, lại khó nén được sự lo lắng trong lòng.



“Khụ, nhìn kìa.” Gã bỗng nhiên khẽ gọi cô.



Cô trợn mắt, chỉ thấy gã chỉ vào một gốc cây đa cách đó không xa.



“Trên thảm cỏ.” Gã nhỏ giọng nói.



“A!” Cô nhìn xem, không khỏi kêu lên thành tiếng.



Trên thảm cỏ dưới tán cây, có một chút

ánh sáng màu xanh như dạ quang đang bay lên, chỉ một lát sau đó, lại có

một đốm sáng khách gia nhập, sau đó lại thêm một đốm, bọn chúng lúc ở

trên cao, lúc lại xuống dưới, bay xuyên qua bụi cỏ.



“Đom đóm?” Cô khẽ hỏi.



“Ừ.” Gã gật đầu.



“Thật đẹp.” Cô mê muội nhìn những điểm sáng màu dạ quang kia, “Đã lâu rồi tôi chưa được thấy qua.”



“Anh nghĩ em là người ở đây.”



“Tôi đã rời đi rất nhiều năm.” Cô lắng

nghe nhịp tim ổn định của gã, nhìn đom đóm không ngừng bay lượn, giọng

nói có chút khàn khàn, “Rất nhiều rất nhiều năm…”



Gã cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm lấy eo

cô, cùng cô xem chút đom đóm này, cho đến khi đám ánh sáng màu dạ quang

kia bay xa, biến mất trong bụi cỏ, mới nắm tay cô, trở lại quán bia.