Mật Mã

Chương 5 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Tiểu Ngạn

Gió đêm mùa hạ nhè nhẹ thổi qua, khiến mùi thịt nướng ngập tràn trong không khí, khiến người ta thèm chảy nước miếng.



Ngồi ở dưới tán cây lấp lánh ánh đèn

nhiều màu, Ô Hiểu Dạ nhìn gã ngồi đối diện vẻ mặt hài lòng đang uống bia sau khi cơm no, không khỏi mỉm cười.



Lúc ban đầu khi nhìn thấy gã kêu một bàn đầy đồ nướng hải sản cùng bia, cô đã hoài nghi nhiều đồ ăn như vậy phải ăn làm sao mới hết, ai biết gã thật đúng không có chút khách sáo nào

đem toàn bộ bàn đồ ăn ăn sạch sẽ.



Gã ăn rất say sưa, lại ăn rất nhanh

giống như quỷ đói, cũng rất hiệu quả đối phó với đống đồ ăn hải sản này, chờ gã ăn xong, trên bàn không còn chút gì, trừ một chút nước chấm ngay cả một miếng thịt cùng chút hành cũng không còn.



Gã thật sự ăn hết, cũng ăn rất ngon.



Nhìn gã thể hiện thoải mái tự nhiên như thế, không mất nhiều thời gian, cô cũng dần bình tĩnh lại.



Nhân viên phục vụ thu dọn bàn ăn, đưa tới một đĩa dưa hấu, cô đối với dưa hấu không có hứng thú, cho nên đẩy đến trước mặt gã.



“Bạn anh sao muốn mở quán bia?”



Cảnh Dã nhìn cô, cười cười, “Tên đó nói

giấc mơ lớn nhất cả đời cậu ta, chính là có thể mở một nhà ăn bên bờ

biển, mỗi ngày ăn ngon, uống rượu, nhìn mặt trời đỏ lửa chìm vào trong

biển, buổi tối còn có thể nghe tiếng sóng biển, nhìn sao ngắm trăng.”



“Hoàng hôn? Chìm vào trong biển?” Cô chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: “Nhưng nơi này là phía Đông biển mà.”



“Tôi biết.” Gã liếc mắt tỏ ý xem thường.”



“Mặt trời mọc từ phía Đông.” Cô nhắc nhở gã, “Ý là, ở chỗ này, chỉ thấy mặt trời mọc lên, mà không phải là lặn xuống.



“Tôi cũng biết.” Vẻ mặt của gã bất đắc dĩ.



“Vậy……”



“Cậu ta ở trên mạng nhìn thấy ảnh chụp

nơi này, nói là lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy con đường ven biển

này chính là địa phương trong giấc mộng của cậu ta.” Cảnh Dã nhìn cô

cười khổ, “Đến khi tôi phát hiện ra, tên đầu trọc ngu ngốc kia đã mua

qua mạng đống phòng ở bờ biển kia rồi.”



“Nhìn qua mạng? Anh ta không có tới xem phòng sao?” Cô vẻ mặt ngạc nhiên.



“Không có.” Gã nhún vai, “Trước đó

chúng tôi có chút việc, tuy phòng kia cần phải sửa chữa tu sửa thật tốt

một chút, nhưng địa điểm thật sự cũng không tệ lắm. Đầu trọc chết tiệt

kia nói cho tôi biết nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, tình hình trị an tốt, là nơi về hưu dưỡng lão rất tốt, cậu ta thuyết phục tôi cùng cậu ta mở

quán, cho nên tôi liền mang theo tiểu quỷ đến đây.”



“Về hưu?” Cô chớp mắt mấy cái, mở miệng nói: “Anh nhìn không giống người đến tuổi về hưu.”



Gã dừng lại một chút, mới mở miệng tự giễu, “Ừ chưa tới, nhưng tôi cũng muốn thay đổi hoàn cảnh công tác cũng không sai.”



Gã mất tự nhiên tạm dừng khiến cho cô

bỗng nhiên đối với nghề nghiệp trước đây của gã thấy tò mò, lại sợ gã

hỏi lại mình, đành phải tự kiềm chế tính tò mò của bản thân.



Không ngờ, gã lại cho cô thấy ngoài ý muốn.



“Vậy còn em?” Gã uống một hớp bia, nhíu mày hỏi.



“Tôi gì cơ?” Cô cứng đờ, theo thói quen dựng lên sự đề phòng.



“Em nhìn cũng không giống người đến tuổi về hưu.”



“À, cái kia à.” Cô nhún vai, giả vờ bất cần nói: “Vài năm trước tôi đến Lasvegas trúng số cũng đủ để cho tôi ăn uống cả đời, từ đó về sau, tôi quyết định không làm gì cả trở thành một con sâu gạo vui vẻ.”



Gã cười to thành tiếng, khiến người khác nhìn vào.



Cô cũng bật cười theo.



Thật vất vả gã mới ngừng cười, nghiêng người về phía cô, cố ý nhỏ giọng nói: “Cho nên giờ em là một tiểu phú bà?”



Cô cũng nghiêng về phía trước, giống gã nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”



“Vậy em không ngại bao nuôi tôi chứ?” Gã nháy mắt với cô mấy cái.



“Tôi muốn thử dùng trước.” Cô cười ngọt ngào.



Trời ơi, cô nàng này không chỉ thông minh, quyến rũ, còn có cả tính hài hước.



Không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, gã có chút kinh ngạc, sửng sốt một giây, khóe miệng cười thật rộng.



“Thử dùng? Không thành vấn đề.”



Gã nhẹ nắm lấy cằm của cô, cười rồi ở trước mặt mọi người hôn cô.



***



May là ở giữa bọn họ còn có một chiếc bàn gỗ.



Gã là một người ở chung rất được, nụ hôn của gã so với cảm giác cô còn nhớ được còn tốt hơn nhiều. Vừa mới ở

trong quán bia, nếu không phải là vì cô đang ngồi, nhất định chân cô sẽ

mềm nhũn trượt xuống đất.



Lén nhìn tên đàn ông đang ngồi ở ghế lái xe, tim cô đập như nổi trống, trên mặt gã vẫn lộ nụ cười, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.



Ngoài cửa sổ xe, từng cây dừa dưới ánh trăng lay động trong gió, trên cảng biển có mấy chiếc thuyền, ca nô neo lại thật lớn.



Trừ tiếng tim mình đập, cô không thể nghe thấy tiếng động gì.



Đèn đỏ, gã dừng xe ở đầu đường.




“Suỵt, tôi còn chưa nói xong.” Cô dùng

tay chặn môi gã, sau đó ôm lấy mặt gã, hôn gã một cái, mỉm cười trấn an

lòng tự tôn bị tổn thương của gã, nói: “Tôi không có trách anh làm tôi

đau, tôi biết lần đầu tiên sẽ đau, nói thẳng ra, tuy loại cảm giác không khống chế được có chút khiến người ta sợ hãi, trừ lúc đó, tôi còn rất

thích.”



Cô thích?



Gã trừng mắt nhìn, lại ngây dại.



Hiểu Dạ khẽ cười, phát hiện bản thân mình thật thích bộ dạng ngây ngốc này của gã.



“Sao em đuổi anh về?” Một lúc sau gã mới hồi phục tinh thần lại, nghi ngờ mở miệng hỏi.



“Tôi nói anh cần phải về, là vì Tiểu Lam.” Cô mỉm cười, “Trễ như thế này, anh không nên để cô bé một mình ở nhà.”



Gã nhìn cô, một lúc lâu mới nói lẩm bẩm: “Tiểu thư, chúng ta ở cùng một nhà trọ, em cảm thấy anh ngủ ở tầng năm

và tầng bốn đối với con bé có gì khác biệt sao?”



“Có.” Cô đẩy ngực gã, “Nếu anh còn là người giám hộ của cô bé thì còn có.”



Gã á khẩu nhìn cô, cùng cô mắt to mắt

nhỏ nhìn nhau, qua một lúc lâu mới không cam lòng, không tình nguyện

xoay người rời giường.



Cô mới thở phào, một giây sau bị gã ôm lấy ngang người.



“Anh làm gì thế?” Cô khẽ kêu lên, vịn lấy đầu vai gã.



“Anh sẽ trở về.” Gã bá đạo ôm cô vào phòng tắm, “Nhưng trước anh giúp em tắm rửa một lần đã.”



“Tôi không nghĩ tình huống hiện tại tôi cùng anh thích hợp tắm rửa.” Vẻ mặt cô đỏ bừng nói.



“Vì sao?” Gã nhíu mày hỏi thẳng.



Cô xấu hổ nhìn gã, qua một lúc sau mới có thể mở miệng nói: “Sẽ đau.”



Gã sửng sốt một chút, bỗng nhiên bật

cười, tiếng cười khàn khàn của gã quanh quẩn ở trong phòng tắm, cô

ngượng ngùng nhìn gã, đột nhiên biết cảm giác lúc trước của gã, nhưng

vẫn không nhịn được đánh vào đầu vai gã mấy cái.



“Tiểu thư, yên tâm, anh biết em còn đau, anh chỉ là muốn tắm rửa.” Gã ái muội nói cường điệu, “Giúp – em – tắm – sạch.”



“Tôi không cần!” Cô vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, cũng vì thân thể trần trụi bị gã ôm, không dám tùy tiện giãy dụa.



“Yên tâm, sẽ không đau.” Gã vui vẻ cười không ngừng, “Anh sẽ thật dịu dàng.”



“Anh đừng náo loạn—”



Gã buông cô, tay thử độ ấm của nước ở

vòi nước, cô muốn rời đi, lại bị gã kéo vòi hoa sen xuống, gã dùng tay

phải giữ hai tay của cô, đem cô vây ở trong lồng ngực cường tráng trần

trụi cùng gạch sứ mát lạnh.



Dòng nước lạnh như băng từ đầu đổ xuống, cô không khỏi rùng mình một chút.



“Buông.” Cô nhìn gã.



“Em ngoan một chút, không cần động đậy.” Gã nhíu mày.



“Nước rất lạnh.” Cô lạnh phát run, buông tha cho việc giãy dụa.



“Anh biết.” Gã vừa lòng nhìn chằm chằm nhìn bộ ngực sữa ửng hồng của cô, không khỏi nhe răng cười, “Lập tức sẽ thành nóng.”



Nói xong gã liền xoa xà phòng lên người cô, cô hít một hơi, muốn lùi lại mà không có chỗ để lùi, liền rơi xuống ngực cô (ở đây là nước và xà phòng nhé).



Được rồi, cái này không cần nói lạnh, chỉ kém chút cô sẽ thành hơi nước.



Mặc kệ cô kháng nghị như thế nào, gã vẫn kiên trì thay cô xoa xà phòng, động tác tuy gã cam đoan sẽ dịu dàng,

chờ khi nước ấm lên, nếu gã còn vẫn cầm lấy cô, cô đã sớm nhũn xuống

chân gã.



Gã không chỉ dịu dàng giúp cô gội sạch

đầu, sau gã còn xả nước ấm, khiến cô vô lực phản kháng tắm nước ấm, từ

đầu tới cuối, gã thật sự không làm cô đau, thậm chí cũng không khiêu

khích cô.



Gã đàn ông này coi cô như công chúa mà

hầu hạ, thay cô lau khô thân mình, lau khô tóc dài, đem cô đầu óc choáng váng một lần nữa ôm về giường, còn rót một chén sữa ấm cho cô uống.



Gã tận mắt thấy cô uống xong, mới cúi người xuống cho cô một nụ hôn.



“Ngủ ngon.” Gã mỉm cười, dùng đầu lưỡi liếm đi chút sữa còn sót lại trên miệng cô, mới vừa lòng xoay người rời đi.



Cô chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng dáng gã, cho đến khi gã biến mất ở cửa phòng, cho đến khi nghe thấy tiếng động ở cửa lớn, lại nghe thấy tiếng động của gã ở dưới lầu mơ hồ truyền đến,

cô vẫn sững sờ như cũ.



Ngoài cửa sổ, trăng đã lên cao.



Cây dừa trong bóng đêm lay động theo gió.



Sóng triều nơi xa từng đợt đừng đợt chạm nhẹ vào bờ biển.



Sau một lúc lâu, cô đỏ mặt thật nhanh

dùng chăn trùm đầu, đem mặt vùi trong chăn, tim đập thật nhanh, trong

đầu đều là tên dưới lầu kia, cái tên sắc lang kia, cái gã đàn ông kia…



Ngày hôm sau, cô mới phát hiện, đây lần

đầu tiên sau khi gặp chuyện không may, cô có thể ngủ sâu như thế, thoải

mái như thế, hơn nữa còn là mộng đẹp.