Mật Mã

Chương 4 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Tiểu Ngạn

Hai giờ tám phút đêm, kim giây tích tắc chuyển động trong đêm.



Cả người cô đầy mồ hôi, trong lòng kinh

hãi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, chẳng qua lúc này giấc mơ của cô, khác

với bình thường là cảnh chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, ngược lại là gã đàn ông đáng chết dưới lầu, hình ảnh gã trần như nhộng.



Cô vừa uể oải vừa tức giận, lấy chăn trùm đầu, quyết định xua đi gã đàn ông trần truồng trong đầu, xoay người tiếp tục ngủ.



Ai ngờ vừa nhắm lại, trong đầu lại hiện

lên hình ảnh của gã kia, sợ tới mức cô lập tức mở mắt ra, không dám ngủ

tiếp, nhưng cứ nhìn lên trần nhà tối đen, giọng nói khàn khàn của gã lại quanh quẩn ở bên tai.



Em thử suy nghĩ xem…



Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em…



Cô bỗng ngồi dậy, vội ấn công tắc bật

đèn, căn phòng sáng lên, đèn điện sáng choang, xua đi hình ảnh mãnh nam

trần truồng trên trần nhà.



Ở trên giường lõa thể quay cuồng….



Tứ chi, mồ hôi hòa vào nhau…



Đáng ghét! Cô âm thầm mắng một tiếng, vội vàng rời giường rót nước uống.



Em thử suy nghĩ xem…



Chỉ cần nói một tiếng…Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em…



Tôi chính là của em… Của em…



Chỉ cần nói một tiếng……



Giọng nói của gã cứ quẩn quanh, cô đành phải mở nhạc, cầm lấy bàn chải bắt đầu cọ rửa phòng tắm, cọ từ bồn tắm

đến bồn rửa tay, lại từ bồn rửa tay đến bồn cầu, sau đó lại cọ sàn một

lần, thậm chí ngay cả bề mặt tường, bồn nước cùng bồn cầu cũng cọ sạch

bóng, nhưng giọng nói của gã chết tiệt kia như ma âm xuyên vào đầu cô.



Cho nên cô lại bắt đầu dọn lại phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, cho đến khi tất cả đều không còn một hạt bụi, bóng loáng.



Sau đó, trời đã sáng.



Cô nấu một nồi cháo, làm một chút đồ ăn, còn làm đủ loại sandwich, ép một chai lớn nước hoa quả, cuối cùng mới

buông tha cho việc đối kháng cùng gã kia ở trong đầu cô suốt hai mươi tư giờ không gián đoạn một chút nào.



Tám giờ ba mươi lăm phút sáng, cô ngồi ở trên bàn cơm, nhìn một bàn thức ăn bữa sáng, một chút thèm ăn cũng không có.



Ba ngày trước sau khi gã nói những lời

này, chúng luôn quấy nhiễu suy nghĩ của cô, kể cả khi cô ăn cơm, tắm

rửa, đi ngủ hoặc là bồi Tiểu Lam luyện đạp xe, chúng nó vẫn luôn ở bên

cạnh tai cô thì thầm.



Thừa nhận đi, dáng người của tôi khiến em nhìn không rời mắt, nước miếng chảy ròng đúng không?



Được rồi, cô thừa nhận, dáng người của gã khiến cô nhìn không thể rời mắt, nước miếng chảy ròng!



Được rồi, cô thừa nhận, cô ước gì có thể đẩy gã ngã lên giường, tùy cô lăng nhục!



Được rồi, cô thừa nhận, cô đúng là rất muốn gã…



Cho dù là như vậy, vậy thì sao? Thật sự tìm gã lên giường sao?



Có gì không thể?



Cả người cô cứng đờ, môi tự nhiên hơi nhếch lên, suy nghĩ trong đầu lại không dừng lại được.



Dù sao gã cũng nói, bọn họ nam chưa lập

gia đình, nữ chưa gả, vì sao không thể cùng một chỗ? Hơn nữa trừ phi

những người đó không còn truy đuổi cô, nếu không cả đời này cô cũng

không thể cùng người kết hôn sinh con, yên ổn được, từ khi cô trưởng

thành, vốn không có cơ hội yêu đương, càng miễn bàn đến được nếm thử

quan hệ nam nữ, cô thấy về sau cũng không có khả năng.



Sau khi trưởng thành, cuộc sống của cô

đều là thí nghiệm không giới hạn cùng không ngừng tính toán bỏ trốn,

đoạn thời gian yên bình này rất có thể bởi vì những người đó mà gián

đoạn, cho nên nếu cô muốn gã, gã lại tự mình đưa lên cửa, cô sao lại

kháng cự?



Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em –



“Chú đừng tới.”



“Vì sao?”



“Chị ấy không thích chú.”



Cảnh Dã trầm mặc hai giây, “Cô ấy nói như vậy sao?”


Trong lúc một phần nghìn của giây, cô thật sự muốn trên trời có một tia sét đánh xuống, đánh gục gã tại chỗ.



“Anh biết không? Anh thật sự là phá hư

phong cảnh.” Cô tức giận nhìn gã, “Anh không thể có vài phút không nghĩ

đến việc liên quan đến lên giường sao?”



“Việc trên giường này cũng không phải do tôi đề xuất.” Vẻ mặt gã oan uổng, “Ít nhất là không phải hôm nay.”



Cô mặt cười đỏ ửng lườm gã một cái, “Tôi chỉ hỏi anh vì sao Tiểu Lam không phải do anh sinh?”



“Tình yêu à, em cho là em bé được sinh ra như thế nào?” Vẻ mặt gã ái muội, cười trộm hỏi lại.



Cô sửng sốt, bị hỏi nhất thời á khẩu không trả lời được, mặt càng đỏ hơn.



Gã thấy thế lại càng cười lớn hơn, cho

đến khi cô không nhịn được đánh vào bả vai của gã, gã vẫn là không nhịn

được cười, chọc cô thẹn quá thành giận, quay đầu muốn đi, gã vội vàng

dùng tay ôm lấy eo cô, kéo cô trở lại.



“Được rồi, được rồi, tôi không cười, em đừng đi, tôi có việc muốn nhờ em.”



Hai tay cô để trong ngực gã, mím môi nhìn gã, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Chuyện gì?”



“Buổi tối hôm nay giúp tôi đi nghiên cứu thị trường.” Gã mất cả một đêm hôm qua để suy nghĩ lí do.



“Nghiên cứu thị trường?” Cô ngẩn cả người.



“Tôi định cùng bạn mở một nhà hàng ở

đây, cho nên phải đi mấy nhà hàng ở trong nội thành tìm hiểu tình hình,

ta một mình đi ăn có chút quái dị.”



“Anh có thể đi cùng Tiểu Lam.” Cô lạnh lung nói.



“Đi quán bia?” Gã nhíu mày, “Tôi nhớ con bé mới chỉ mười hai tuổi.”



“Anh định mở quán bia.”



“Không phải tôi, là tên đầu trọc kia.”

Khóe miệng gã nhếch lên, có chút khẩn trương nói: “Thế nào, theo giúp

tôi đi ăn một bữa cơm chứ? Tôi mời khách, coi như báo đáp mấy ngày nay

em chiếu cố tiểu quỷ kia.”



Cô nhìn gã, trầm mặc một lúc, cho đến khi trong lòng bàn tay gã ướt mồ hôi, mới nhìn cô khẽ mở miệng.



“Mấy giờ?”



Gã thoải mái thở phào, nhe răng cười, “Bảy giờ.”



***



Đó là một cuộc hẹn.



Mặc kệ gã dùng danh nghĩa gì, kia vẫn là một cuộc hẹn.



Cô biết gã đánh chủ ý gì, gã muốn sau đó cùng cô lên giường.



Cô biết, nhưng cô vẫn đồng ý, bởi vì đó

là một cuộc hẹn, bởi vì đã lâu thật lâu rồi cô không cùng ai đó hẹn hò,

cũng bởi vì cô cũng muốn lên giường cùng gã.



Đúng, lên giường, làm tình, kích thích nóng bỏng, mồ hôi ướt đẫm cũng gã kia da thịt kề sát trên giường, quay cuồng cùng nhau.



Cô dừng lại động tác vuốt tóc, nhìn mình trong gương.



Được rồi, có lẽ không nên gọi đó là làm

tình. Mặc kệ thế nào, cô cũng đã sắp ba mươi, đây là lần đầu tiên cô có

cơ hội cùng đàn ông ở cùng nhau, có lẽ là lần cuối cùng, cô muốn biết ở

cùng đàn ông có cảm giác gì, không muốn đến chết cũng không biết đó là

tư vị gì.



Chuông cửa vang lên, cô phục hồi lại

tinh thần, rất nhanh cầm lấy cây trâm đem mái tóc dài thành búi tóc, cầm lấy túi da đi mở cửa.



Cảnh Dã mặc một áo T-shirt cổ tròn màu

đen cùng quần bò đứng ở ngoài cửa, trên gương mặt ngăm đen thô lỗ lộ nụ

cười, một đôi mắt nhìn thẳng vào cô.



“Hi.”



“Hi.” Tầm mắt nóng rực của gã khiến cho cô có chút khẩn trương, chậm một chút mới phát hiện gã có ấn chuông

cửa, không có giống trước đây hung hãn gõ cửa nhà cô.



“Em rất đẹp.”



“Cám ơn.” Cô hơi ngạc nhiên, không đoán được gã sẽ khen cô, bên tai không khỏi có chút nóng lên, cô cúi đầu lấy chìa khóa khóa cửa, thở sâu bình tĩnh lại, mới xoay người đối mặt với

gã, “Chúng ta đi đâu?”



“Nội thành.”