Mật Mã

Chương 3 :

Ngày đăng: 16:18 18/04/20


Edit: Tiểu Ngạn



“Em đang trốn tôi?”



“Không phải.”



“Em đang trốn tôi.”



“Tôi nói là không phải.”



“Em chính là đang trốn tôi.” Gã lộ ra nụ cười hi hi ha ha cường điệu.



Cô buồn bực ở trong trung tâm mua sắm

dừng lại, quay đầu nhìn gã nói, “Nói với anh không phải chính là không

phải! Muốn nói vài lần nữa anh nghe mới hiểu được à?”



“Nếu không phải, vậy sao hôm qua ở siêu thị em vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy?”



“Tôi không nhìn thấy anh.” Cô mặt hơi đỏ, quay đầu, bỏ lại câu phủ nhận này, vội vàng đẩy xe mua sắm đi về phía trước.



Không thấy được mới là lạ!



Gã nhướn mày, buồn cười đuổi theo, tay

vừa tùy ý cầm ít một ít đồ quăng vào trong xe mua sắm của cô, vừa sắc

mặt thản nhiẻn nói: “Thế sao? Vậy hôm kia ở trong nội thành, cách đây ba ngày, ở chợ, em cũng không nhìn thấy tôi?”



“Đúng.” Cô mặt không đỏ, không thở gấp nói:”Tôi không thấy được.”



“Thì ra là như vậy.” Gã giả vờ làm bộ

dạng đã hiểu, tay cầm lấy lọ nước tương nghiên cứu, miệng hỏi :”Em đã

không trốn tôi, vậy khi nào thì chúng ta tiếp tục?”



“Tiếp tục?” Cô đột nhiên dừng bước, quay lại mắt mở to, vẻ mặt kinh hoảng, “Tiếp tục cái gì?!”



“Đương nhiên là chuyện bị phá hỏng hôm

đó.” Gã nhe răng cười, đem nước tương đặt vào trong xe, lại vươn tay lấy thâm mấy gói mì ăn liền để vào trong xe mua sắm của cô.



“Tối hôm đó không có chuyện gì bị phá

hỏng cả!” Cô cố nhịn mặt đỏ lên, xoay người rời đi, thấy gã lại muốn

quăng một gói rong biển to vào, cô không nhịn được bước nhanh đi, không

muốn cho gã để vào. “Này, anh không có xe mua sắm riêng sao? Không cần

đem mấy thứ đều để ở xe của tôi!”



“Tôi sợ em lại trốn, chưa kịp đẩy xe,

đừng nhỏ nhen như vậy.” Chân gã dài, vẫn là dễ dàng bỏ được món đồ vào

trong xe mua sắm của cô, gã lại kéo lại chủ đề cũ, “Tối hôm đó dĩ nhiên

có chuyện bị phá hỏng.”



Trừng mắt nhìn trong xe càng ngày càng

chất nhiều đồ của gã, lửa giận trong cô cũng ngày càng lớn, nhưng cô

không thoát khỏi gã, lại không muốn cùng gã tiếp tục nói đến cái đề tài

kia, chỉ đành im lặng, cố gắng coi như không nhìn thấy gã, lại tăng

nhanh tốc độ mua sắm, hận không thể đem những thứ cần thiết bỏ vào trong xe.



Ai biết tên kia cũng không chịu buông

tha cho, cô thì giống như chạy để đảy xe, cả người cũng là mệt đến không thở nổi, gã cũng vẫn là một bộ dáng thoải mái, hơn nữa còn lộ ra nụ

cười, mở miệng nói: “Ôi, em đi mua đồ luôn nhanh và chính xác vậy sao?”



Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! Đừng để ý đến gã! –



“Ôi, tôi cũng rất thích ăn mỳ Ý, em biết nấu nướng sao?”



Cô thiếu chút nữa đem mấy bao mỳ Ý trả

lại trên giá, sau đó trong một phần ngàn của giây quyết định tên dã nhân đáng ghét này không đáng để cô phải bỏ đi món ăn mà cô yêu thích nhất.



Còn giấy vệ sinh, nước rửa chén, nước sốt cà chua, sữa chua cùng bình xịt côn trùng!



Đúng, bình xịt côn trùng! Có lẽ cô có thể dùng được với con muỗi siêu lớn đang theo đuôi ở phía sau kia!



Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô nhất thời khá hơn rất nhiều, lập tức điều khiển xe mua sắm vòng một góc chín mươi độ, nhanh chóng tiến về phía đồ dùng gia đình.



“Em muốn mua dầu gội đầu sao? Tôi thích mùi hương mà em đang dùng, đó là của hãng nào vậy?



Cô không mở miệng, không quay đầu lại, cố gắng đi về phía trước!



“Tình yêu, ít nhất em hãy nói cho tôi biết, vì sao chúng ta không thể tiếp tục được?”



“Vì đó là sai lầm!” Cuối cùng cô cũng không nhịn được dừng lại gào với gã.



Trời ạ, gã nhất định không chịu buông tha cho sao?



Cô tức giận mắt nhìn gã, quả thật không

thể tin được sự việc cũng đã trôi qua một tuần, mà gã này vẫn còn không

chịu buông tha cho sai lầm nhất thời lúc đó của cô.



“Tôi không thấy đó là sai lầm, tôi cũng

cảm thấy thật sự với em đó cũng không phải là sai lầm, cảm giác rất

tốt.” Gã lộ ra răng nanh trắng bóng, vẻ mặt tươi cười tới gần cô, “Tôi

biết em cũng ham muốn, phản ứng mãnh liệt tối hôm đó của em có thể dùng

để phát điện.”



Trời ạ, chỗ này là cửa hàng lớn đấy! Tên dã nhân đang suy nghĩ cái gì vậy? Gã nói như đang đứng trước micro vậy!



“Tôi biết phản ứng mình, anh không cần

phải lớn tiếng như vậy.” Trong giây lát cô đỏ mặt, xấu hổ nhìn quan sát

hai bên xung quanh xem có ai khác không, lại nhất thời bị gã làm cho lui về phía sau liên tục, cho đến lùi đến cạnh giá để đồ, thấy không có chỗ để lùi, cô nhanh chóng trừng mắt nhìn gã, “Trời ạ, tôi còn thậm chí

không biết tên của anh!”



“Cảnh Dã.” Hai tay của gã để ở trên giá, bao quanh người cô, cúi đầu lộ ra nụ cười vô lại đối với cô, “Tôi gọi

là Cảnh Dã. Được rồi, bây giờ em đã biết.”



Nhìn gã bộ dáng “Ok, giờ không thành vấn đề, chúng ta bao giờ thì lên giường?”, cô vừa thấy xấu hổ, vừa muốn nhấc chân đá gã.



“Trời ạ, trong đầu của anh ngoài ham muốn tình dục, không có gì khác sao?”



Gã nhìn thoáng qua phía trước, suy nghĩ

rất nhanh, sau đó cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, nói ngắn gọn:

“Tạm thời không có.”



Nói xong, gã cúi đầu xuống hôn cô.



Cô thật sự không thể tin được!



Càng khiến cô không thể tin được là,

ngay lúc này đây đầu của cô, tế bào toàn thân của cô lại giống như người nguyên thủy vui vẻ nhảy múa quanh đống lửa.



Đáng ghét, thế này thì hơi quá….



“Thấy không, cảm giác đúng mà.” Gã rời khỏi môi cô, chạm vào trán cô, khẽ cười nói.



Cô chỉ có thể dùng hai mắt phủ sương mù nhìn gã.



Nhìn cô vẻ mặt mờ mịt, khuôn mặt luôn

luôn tái nhợt cũng đỏ ửng, gã không nhịn được lại cúi xuống phủ lên cánh môi mềm của cô, lần này gã phải dùng hết sức của bản thân mới dừng lạ

được, nhưng khi gã ngẩng đầu, cô lại sát vào.



“Khụ, tình yêu à, tôi rất muốn tiếp

tục.” Gã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, đem tay cô đặt lên trên cổ gã kéo

xuống, nhẹ giọng nhắc nhở, “Nhưng mà nơi này không được, tôi sợ sau khi

tỉnh lại em sẽ làm thịt tôi.”




“Ừ.” Cô liếc nhìn gã một cái, “Tóc cô bé quá dài, buộc lại thì sẽ tiện học đạp xe hơn.”



Gã chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Ồ.”



Tiểu Lam lại đi một vòng, hai mắt Hiểu Dạ nhìn chằm chằm cô bé, bản thân không để ý tới sự tồn tại của gã đàn ông bên cạnh.



Gã ăn sandwich, hai mắt cũng nhìn chằm chằm cô bé kia, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn em.”



Cô ngạc nhiên, “Cảm ơn cái gì?”



“Giúp con bé thích ứng.”



“Cũng không có gì.” Cô nhún vai một cái, khóe miệng lơ đễnh cong lên, “Cô bé thật biết điều.”



Thật biết điều? Có quỷ mới tin là tiểu quỷ kia thật biết điều.



Gã làm xong cái mặt quỷ, mới hỏi: “Chiếc xe đạp kia bao nhiêu tiền?”



“Cùng với linh kiện trước đây anh sửa và thêm túi tạp hóa kia thì cũng không kém nhiều lắm.”



He he, cô nàng này thật là tính toán mà.



Miệng Cảnh Dã cong lên, vụng trộm nhìn

cô gái bên cạnh một chút, cô đã buộc mái tóc thành đôi ngựa, trên người

mặc một chiếc quần ngố màu lâm cùng một chiếc áo thể thao màu trắng cổ

sâu, thoạt nhìn tú sắc khả san [1], nhất thời gã không nhịn được nói:

“Cái kia…”



[1] Tú sắc khả san: Sắc đẹp có thể

thay cơm ăn. Chỉ vẻ đẹp của cô gái cực kỳ xinh đẹp, nghĩa thứ hai là chỉ cần nhìn ngắm vẻ đẹp cũng có thể ăn thay cơm được, hàm ý chỉ sự vui vẻ.



“Cái kia?”



“Chẳng lẽ em không tò mò khi hai chúng ta ở cùng một chỗ sẽ có cảm giác gì sao?”



Cô liếc mắt khinh thường, thấy mình kỳ quái vừa rồi làm sao có thể nghĩ tên dã nhân này sẽ có lúc có cảm tính cơ chứ.



“Tôi cũng rất tò mò.” Gã không đợi cô

trả lời, cũng không quay đầu nhìn cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào tiểu

quỷ đang đạp xe, lẩm bẩm nó: “Mỗi ngày trong đầu đều là suy nghĩ ảo

tưởng cùng em ở một chỗ.”



Ảo tưởng? Ảo tưởng cái gì?



Ôi, trời ạ! Đáng chết, Ô Hiểu Dạ, đừng hỏi gã đang ảo tưởng cái gì! (Đoạn này là tự chị nói với bản thân mình, mình theo raw đến đây là cụt nên chú thích thêm)



Cô cắn ống hút, tiếp tục duy trí im

lặng, thử không để ý tới hắn, cho dù cô rất tò mò nhưng cũng tuyệt đối

không thừa nhận với gã.



Gã lại cắn một miếng sandwich, nhai mấy

cái, nuốt vào, sao đó lại tự nhiên, từ từ nói: “Em có biết, chính là cảm giác tứ chi quấn vào nhau, mồ hôi ướt chân, thân thể gắn chặt vào nhau, tưởng tượng thật quá kích thích, tuy rằng tôi chưa có nếm qua, nhưng

tuyệt đối có thể làm đến trăm loại (ý là tư thế xxoo, địa điểm xxoo). Tôi và em trần như nhộng ở trên giường, trên bàn, phòng bếp, cầu thang, trong bồn tắm lớn…”



Cô chớp mắt mấy cái, dù thế nào mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng không có cách nào ngăn được sự

kinh hãi trong lòng cùng lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.



“Nói lại, nếu hôm đó không có việc ngoài ý muốn kia, bây giờ chúng ta nhất định vẫn còn quay cuồng trên giường –”



Cô liền bị ho khụ khụ.



Gã tốt bụng dùng bàn tay vỗ lưng cô, lại vẫn quên không hỏi: “Thế nào? Em có muốn thử suy nghĩ không?”



Thật vất vả mới thở được bình thường, cô trừng mắt nhìn gã, “Suy nghĩ cái gì?”



“Cùng tôi ở trên giường.” Gã lộ ra nụ cười lười miếng giống như chú mèo béo ú.



Cô không thể tin được trừng mắt nhìn, lại nhìn gã.



Thấy gã giống như là đề nghị hẹn một bữa ăn trưa, đầu cô lập tức thoáng cái thay đổi, qua một lúc lâu sau, cô

mới có thể nói ra một câu: “Anh bị điên à?”



“Đương nhiên không có.” Gã nhíu mày,

cái tay ma quỷ kia vẫn xoa xoa ở trên lưng cô, “Nói thật, chúng ta nam

chưa cưới, nữ chưa gả, em rõ ràng muốn tôi bằng chế, mà tôi cũng muốn em đến đòi mạng, –”



“Tôi nhớ rõ anh đã từng nói anh không thích loại như tôi.” Cô không ngừng muốn phá gã, thử cố giữ bình tĩnh.



“Tôi cũng không nói gì là tôi không

thích loại hình như em, tôi nói là tôi thích có điểm thịt, nhưng em cũng hiểu chỉ nhìn tôi thì không thể có kết quả chuẩn xác, sau trải qua kinh nghiệm thực tế, tôi phát hiện –”



“Phát hiện đầu anh có vấn đê?” Cô giễu cợt tiếp lời.



“Đương nhiên không phải.” Gã không chút nào để ý nhếch miệng cười, “Tôi chỉ phát hiện cảm giác cùng em cũng rất tuyệt, cho nên nếu là vậy, vì sao không thể –”



“Bởi vì tôi không muốn cùng người làm

tình một đêm!” Không có cách nào cũng gã tiếp tục nói lung tung, cô đứng dậy, quyết định rời đi.



“Đừng nói giỡn, một đêm làm sao đủ!” Gã không chịu buông tha cũng đứng lên, hai tay để trong túi quần, vẻ mặt

lại là bộ dáng “Em đừng có náo loạn.”



Hai mắt cô mở thật to, hai gò má chợt ửng đỏ, đi thật nhanh, dùng sức lắc đầu, muốn đem hình ảnh tình sắc trong đầu biến mất.



“Nhìn đi, em cũng hiểu được là không đủ đi.” Gã lộ ra bộ mặt cười hi ha nói.



“Anh— nhàm chán!”



Tên này rốt cuộc là do bệnh viện nào tâm thần nào thả ra? Thật sự là quá đáng!



Cô cầm túi lên còn muốn chạy, lại nghe

gã tự đại nói: “Thừa nhận đi, ngày đó khi lần đầu chúng ta gặp mặt, dáng người của tôi khiến em nhìn không rời mắt, nước miếng chảy ròng, đúng

không?”



“Mới…mới không có!”



“Không có sao?” Gã từng bước bước đến gần cô.



“Đúng…” Cô có chút sợ hãi lui từng bước.



“Thật sự?” Gã nhíu mày rậm, đi lên phía trước cách cô hai bước, nụ cười ngả ngớn trên mặt không biết đã biến

mất từ lúc nào, chỉ là nhẹ nhàng nói: “Một chút cũng không có? Không có

ảo tưởng cởi hết quần áo của tôi, đẩy tôi ngã ở trên giường, tùy em lăng nhục (tùy ý xxoo như kiểu cưỡng dâm )?”



Hai gò má của cô nóng rực, á khẩu không trả lời được chỉ nhìn gã, không có cách nào phủ nhận, nhưng cũng không thể thừa nhận.



“Tôi có.” Gã nói, sau đó từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi của cô.



Hai tay gã vẫn đặt ở trong túi quần, rất từ từ cúi đầu, gã để cho cô có cơ hội cự tuyệt, nhưng cô không có cách

nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn khoảng cách gương mặt thô lớn của gã

ngày càng gần, cho đến khi môi gã chạm vào môi cô.



Gã cũng không hôn sâu, cũng không có đem tay chạm vào cô, chính là tự kiềm chế, giống như lễ phép khẽ chạm môi

nàng một chút, sau đó mới giọng trầm mở miệng, “Em cứ suy nghĩ xem.”



Nụ hôn chưa đến hai giây, so với hai lần trước đây càng khiến cô thêm uể oải, cô giống như không nhịn được mà

bật ra tiếng rên rỉ.



“Chỉ cần nói một tiếng, tôi chính là của em.” Gã nói xong, mỉm cười với cô, liền xoay người rời đi.