Mặt Nạ

Chương 19 :

Ngày đăng: 01:38 19/04/20


Nhấc chân đá thiếu niên lăn một vòng trên mặt đất.



Cái chân đi chiếc giày da hươu thêu hoa chìm dẫm lên lồng ngực xích lõa còn đang chảy máu của thiếu niên, dùng sức dẫm xuống.



“Mở mắt ra! Xem ta mang thứ gì hay ho tới cho ngươi này! Mở mắt ra, chủ nhân ngươi cần chăm sóc đang đợi ngươi đó!” Tiếng gầm rú trầm thấp thuộc về thú vật vang lên trong địa lao.



Khuyết Thủy khó nhọc mở to mắt, thấy trước mắt chính là hai con chó ngao khổng lồ… Quái thú to lớn màu đen, nước dãi chảy dài, mở cái miệng lớn đỏ lòm tiến về phía cậu.



“Không! Không! Không —— Đừng Đừng Đừng! A A! Không Không Không!” Thiếu niên vùng vẫy, vọng tưởng dùng thân thể đã hoàn toàn vô lực kia chạy trốn khỏi nguy hiểm đáng sợ trước mắt.



Gào khóc, cầu xin, giọng nói vỡ vụn, gào đến mức cổ họng nứt ra.



Nỗi sợ hãi thủa nhỏ, lại thêm vũ nhục không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên gào thét giống như phát cuồng rồi.



Ánh mắt của Yến Vô Quá khẽ ngưng, gã không ngờ hiệu quả của chó đối với Viên Khuyết Thủy lớn như vậy.



Nếu gã biết, có phải ngay từ đầu gã sẽ dùng chúng để bức cậu?



“Nói! Câu đầu tiên của Cửu Dương Chân Quyết là gì?” Yến Vô Quá thoáng thả lỏng sợi dây thừng trên tay, hai con ngao khẽ gầm, lại tiến về phía trước hai bước.



“Còn không nói ta sẽ để cho chúng nó luân phiên thượng ngươi!”



“Không… Không…! Cầu ngươi! Cầu ngươi! Đừng… Cầu ngươi!” Thiếu niên nếu có thể cử động được, lúc này cậu nhất định sẽ nắm chặt lấy gấu quần của nam nhân thống khổ cầu xin.



“Nói!” Yến Vô Quá khẽ buông tay.



“Đừng! Tránh ra tránh ra! A a a! Ta không thể nói ta không thể nói! Ta đã thề rồi ta dùng Trần Mặc để thề… Giết ta đi giết ta đi!” Thiếu niên sụp đổ, gào khóc, trong đầu chỉ có một ý niệm, cậu không thể nói, cậu nói rồi, Trần Mặc của cậu, đại ca cậu kính yêu nhất, quý mến nhất sẽ chết không có chỗ chôn!



Hận! Thực hận! Cậu hận Tà Quỷ Yến Vô Quá hành hạ cậu, nhục nhã cậu, lăng nhục cậu! Hận phụ thân biết rõ tâm ý của cậu, lại vẫn bức cậu dùng Trần Mặc cậu coi trọng nhất để lập thệ! Cậu hận! Hận bản thân vì sao vô năng nhu nhược như vậy! Nếu ban đầu cậu lập tức tự vẫn, nếu…



“Nương! Nương… Trần Mặc! Trần Mặc! Trần Mặc!” Từng tiếng Trần Mặc giống như bị xé rách vang vọng trong buồng giam, thanh âm thê lương thảm tuyệt kia chỉ cần là người liền chẳng cách nào bỏ ngoài tai.



Không biết Yến Vô Quá có phải là vẫn còn nhân tính hay không, nghe thấy tiếng gào lớn của Viên Khuyết Thủy, trên mặt hiện lên thần sắc vô cùng kì quái, vẻ mặt này dần càng biến hóa càng trở nên quỷ dị, tới cuối cùng lại biến thành vẻ cực kì ngoan độc và quyết tuyệt!



“Cốc chủ! Thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.” Bên ngoài địa lao truyền tới tiếng gọi khẽ hơi có vẻ lo lắng.



Lệ khí tăng vọt, trong nháy mắt, sát khí vụt qua trong tâm Yến Vô Quá.



Hừ! Tới thật đúng lúc! Tay Yến Vô Quá xiết chặt sợi xích của đám chó ngao, mắt nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên mặt đất, quát lên với phía ngoài: “Chuyện gì? Nói!”



“Vâng. Bẩm cốc chủ, có người xâm nhập vào cốc, nhân số chưa rõ, có thể đều là cao thủ. Nhóm người hộ pháp đã bắt được hai kẻ, nhưng vẫn có những kẻ khác lọt lưới, hiện tại trong cốc khắp nơi đều là lửa, thấy người liền giết.”



Lệ khí quanh thân Yến Vô Quá dần thu lại, thoáng chốc trong mắt đã là vẻ trấn tĩnh.



“Biết rồi, ta lập tức qua ngay.”



Gã ngược lại cười lạnh với thiếu niên trên mặt đất, “Coi như ngươi tốt số! Chẳng qua cũng chỉ là một khắc mà thôi, đừng cho rằng ngươi có thể thoát được cửa này! Ta trước tiên đi xem thử là đám nhãi ranh nào dám tới Lưu Yến Cốc của ta gây chuyện! Hai con ngao này… Cứ lưu lại với ngươi là được! Viên thiếu hiệp, ngươi cũng đừng sợ tới mức tiểu ra quần đó, ha ha ha!” Nam nhân buộc đám chó ngao vào cột trụ xong, tính toán tốt chiều dài sợi xích, cuồng tiếu cười rời đi.



Khuyết Thủy nhắm mắt lại, mặc kệ nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.



Lần tiếp theo Yến Vô Quá xuất hiện chẳng qua chưa tới một canh giờ, khi gã phát hiện thiếu niên đang mê man tới cả thuốc đề thần cũng không thể khống chế, thần sắc không ngừng biến chuyển, tới tận khi biểu cảm trên mặt đều biến mất, tâm lạnh vô ba.



Dùng mũi chân không nặng không nhẹ đá đá vào sau lưng cậu, mạnh mẽ kéo người đang chìm trong hôn mê tỉnh lại.



Khuyết Thủy mơ hồ, nhưng khi cảm giác đau đớn bén nhọn quét qua toàn thân cậu, thần chí cậu ngược lại trở nên rõ ràng.



Sự im lặng tràn ngập địa lao.



Thân thể không cách nào động đậy vô lực nằm trên mặt đất bằng đá xanh, địa khí âm lãnh sớm đã khiến cậu đông cứng đến mức không biết là lạnh hay là đau.



Cổ họng bị xé rách, mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, hiện tại đừng nói tới mở miệng nói chuyện, e rằng ngay cả rên rỉ cũng có thể khiến cổ họng của cậu như hỏa thiêu muối sát.



“Xùy, đây là cái gì? Thứ ẩm ướt đáng hổ thẹn bên dưới là cái gì? Hử?” Tiếng cười chế giễu của nam nhân vang vọng trong địa lao.



“Ngươi thực sự bị dọa đến tiểu ra! Ta thật muốn cho Trần Mặc ca ca của ngươi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi! Đáng tiếc sao, có thể gã sẽ vĩnh viễn không có cơ hội rồi…”



Ngươi nói cái gì? Mạnh mẽ áp chế cảm xúc bi phẫn do bị nhục nhã kia, thiếu niên mở lớn mắt, gắt gao trừng nhìn ác quỷ nọ.



“Nhìn cái gì? Không nghe thấy ta nói gì à? Lại nói, Trần Mặc ca ca này của ngươi đúng thật là có tình có nghĩa đối với ngươi, tìm một đám lão bất tử tới Lưu Yến Cốc của ta làm loạn, thừa cơ hội mấy lão bất tử đó quấn lấy cao thủ trong cốc, y dò la khắp nơi tìm kiếm hành tung của ngươi. Đáng tiếc đáng tiếc, y khó khăn lắm mới tìm được phương hướng chính xác lại bất hạnh gặp phải ta. Hừ, bằng thân thủ nhị lưu kia của y mà cũng muốn tới cứu người, thật đúng là tự tìm tử lộ!” Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân tràn đầy vẻ khinh thường.



“Ngươi…” Ngươi giết y?



Nam nhân nhíu mày, “Cổ họng của ngươi làm sao vậy?”



Trần Mặc tới cứu cậu, bị ác quỷ này giết rồi? Trần Mặc chết rồi… Tâm quặn thắt, cổ họng trái lại cảm thấy tanh ngọt, trước mắt tối đen, ý thức của Khuyết Thủy hoàn toàn chìm vào vực sâu hắc ám.



Trong lao một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ồ ồ thở dốc của hai con chó ngao.



Yến Vô Quá nhìn thiếu niên bất tỉnh chật vật nằm trên mặt đất, không nói không động, chỉ lặng lẽ nhìn.


Vì sao… Nơi đó lại mẫn cảm như vậy? Ngừng tay! Dừng lại! Đừng chạm vào ta! Không được chạm vào ta!



Cự tuyệt của Khuyết Thủy khiến nam nhân cảm thấy tức giận! Ác quỷ bắt đầu điên cuồng, lực độ gặm cắn thân thể cậu bắt đầu biến thành không khống chế được, hai tay lung tung xoa nắn vuốt ve trên thân thể cậu, nhu y bị mạnh mẽ lột xuống, hạ thân bị bắt lấy, hai chân bị mở ra, có thứ gì đó ý đồ chen vào cơ thể cậu… Dừng tay! Dừng tay ——- Thả ta ra! Đừng! Thả ta ra! Cứu đệ! Trần Mặc, cứu đệ!



“Khuyết Thủy, Khuyết Thủy đệ tỉnh tỉnh!” Hai má bị vỗ nhẹ.



Khuyết Thủy giãy giụa lung tung, tới tận khi nhìn thấy rõ ràng người trước mắt đang ôm chặt an ủi cậu là Trần Mặc.



“Trần Mặc?” Giọng nói thô ráp như cát mài.



“Đúng, là huynh. Lại gặp ác mộng rồi?” Khuyết Thủy còn đang trong trạng thái hỗn loạn, cảm giác vừa rồi quá chân thực, tới bây giờ cậu còn không phân rõ đâu là cảnh mộng, đâu là hiện thực.



“Không có việc gì, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không lại để bất kì kẻ nào tổn thương đệ, sẽ không…” Giọng nói khàn khàn dịu dàng trấn an linh hồn đang hoảng sợ của cậu, nam nhân trẻ tuổi lớn hơn cậu bốn tuổi kéo cậu qua, ôm chặt vào lồng ngực của y.



Rất lâu sau, Khuyết Thủy ở trong cái ôm vững chãi ấm áp của Trần Mặc dần an tĩnh lại.



“Trần Mặc.”



“Ừ?” Cái hôn tựa như dỗ dành trẻ nhỏ rơi xuống trán cậu.



Tâm Khuyết Thủy khẽ cảm động.



Người này sao có thể đối với cậu tốt như vậy…



“Đệ muốn nói cái gì?” Vầng trán được vuốt nhẹ.



“…Huynh có coi thường đệ không?”



“Ha ha”, tiếng cười khàn khàn vang lên, “Đứa ngốc, ta xem thường ai cũng sẽ không xem thường đệ đâu.”



“Huynh sẽ không cảm thấy đệ.. Rất đáng thẹn?”



Tiếng cười dừng lại.



“Đệ đã làm rất nhiều việc rất đáng hổ thẹn, rất không tốt, đệ không thể chịu đựng được khổ hình mở miệng cầu xin kẻ địch, đệ bị người coi như đỉnh lô luyện công, ác quỷ kia nói muốn đưa đệ đi làm tượng cô, đệ sợ hãi liền chủ động cầu gã làm đỉnh lô luyện công của gã, đệ còn bởi vì sợ chó… Đệ…” Khuyết Thủy không nói được nữa.



Dần dần, Khuyết Thủy cảm thấy hai tay Trần Mặc ôm lấy cậu càng ngày càng chặt, càng ngày càng dùng lực, giống như muốn ép chặt cậu thành hai nửa vậy.



Khuyết Thủy xấu hổ vận công kháng cự, nhưng mà thực sự quá đau, “…Trần Mặc?”



“A, xin lỗi.” Sức mạnh chặt chẽ kiên cố buông lỏng ra.



“Không sao, huynh có thể không cần trả lời câu hỏi vừa rồi, đệ cũng không biết đệ sao lại hỏi ra câu hỏi ngốc nghếch như vậy…”



“Khuyết Thủy! Đệ không cần hổ thẹn, một chút cũng không! Đệ mà như thế những người khác cũng sẽ như thế, … Tà Quỷ kia cố ý tra tấn đệ, đệ một chút cũng không cần cảm thấy hổ thẹn. Đừng để tâm những chuyện này, toàn bộ là do đệ bị người ta tra tấn. Đệ sợ chó đó là việc không có cách nào, con người luôn có một, hai thứ bản thân không thể chịu nổi nhất, giống như ta cũng có thứ cực kì sợ hãi.”



Khuyết Thủy không hỏi thứ Trần Mặc sợ nhất là gì, ngược lại cậu hỏi một câu: “Trần Mặc, tượng cô là gì?”



“Tượng cô?” Trần Mặc ngây người một chút, không nghĩ tới Khuyết Thủy sẽ hỏi y điều này.



“Lúc tên Yến Vô Quá giả kia uy hiếp đệ, đã từng nói muốn đưa đệ đi làm tượng cô, nói để đệ… Đệ đoán, tượng cô hẳn không khác gì cô nương trong Câu Lan viện, đúng không?”



Tên khốn kia! Trần Mặc tức giận.



“Đúng, tượng cô là chỉ những nam hài bán thân.”



“Việc bọn họ làm có phải sẽ bị người khác coi thưởng?”



“Mỗi người mỗi ý.”



Khuyết Thủy nhắm mắt rúc vào lồng ngực của y, không nói tiếng nào, cổ họng còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn không thể chịu đựng được thời gian dài trò chuyện.



Trần Mặc cũng không cảm thấy kì quái khi Khuyết Thủy hỏi vấn đề như vậy.



Chỉ vì môi trường sống của Khuyết Thủy quá đơn giản, đơn giản tới mức cậu biết đến sự tồn tại của Câu Lan, lại không hiểu được ý nghĩa của nó, cũng không có ai khi có mặt cậu sẽ nói những chuyện lộn xộn này.



Việc làm ăn buôn da bán thịt của Câu Lan viện đối với Khuyết Thủy mà nói đại khái chỉ là một nghề nghiệp, giống như quán rượu, quán cơm, cửa hàng khác, chỉ là thứ bán ra không giống nhau mà thôi.



Đây đại khái cũng là nguyên nhân Khuyết Thủy tuy rằng bị Yến Vô Quá năm lần bảy lượt vũ nhục, lại không hề có ý nghĩ muốn tìm cái chết như người bình thường, hoặc là cảm thấy bản thân dơ bẩn bất kham mà hoàn toàn chán chường sụp đổ.



Lăng nhục của Yến Vô Quá trên thân thể cậu, đối với Khuyết Thủy mà nói có lẽ chỉ là một loại hình cầu, chỉ là tính vũ nhục mạnh mẽ hơn, càng khiến cậu không thể tiếp thu hơn.



Nghĩ tới đây, Trần Mặc đột nhiên nghĩ đến nếu để Khuyết Thủy biết được loại vũ nhục này đối với một nam nhân, đặc biệt là nhi tử của một Minh chủ võ lâm đại biểu cho cái gì, nếu để Khuyết Thủy tận tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy phản ứng của võ lâm nhân sĩ đối với loại chuyện này thế nào, đặc biệt là phụ thân cậu… Trần Mặc chợt rùng mình.



Muốn tiếp tục sao… Y muốn tự tay đem đứa trẻ này… Hủy diệt sao?



Khuyết Thủy, đáp ứng ta… Đáp ứng ta dù ra sao cũng đừng coi rẻ mạng sống của mình! Trần Mặc kéo thiếu niên vào lòng, lặng lẽ chịu đựng sự lên án đến từ chính lương tâm của bản thân.



Y không nên mềm lòng với đứa trẻ này, y không nên nảy sinh tình cảm đối với đứa trẻ này, y không nên…