Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Chương 19 : Khiêng về
Ngày đăng: 19:49 18/04/20
Tiêu Văn vừa chạy vừa thở hồng hộc, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn xem tang thi huynh có đuổi theo hay không. Cậu cúi người, hai tay chống lên đầu gối há mồm thở dốc, không được, không chạy được nữa, cũng đủ xa đi, tang thi huynh hẳn là sẽ không đuổi lại đây.
Tang thi huynh kỳ thật là biết sủng vật của mình tránh ở phía sau bụi cỏ, nghĩ nghĩ vận động nhiều một chút có thể làm chắc thịt a. Tang thi huynh quan sát vẻ mặt sủng vật nhà mình, cảm nhận được cậu là đang cổ vũ cho mình, trong nháy mắt cái loại cảm giác thỏa mãn lan lên trong lòng. Tang thi huynh nhìn đồng loại trước mặt đã chết tâm tình cũng tốt hơn nhiều, cảm thấy mấy đồng loại ngu si này vẫn là có chỗ rất hữu dụng đâu.
Khinh thường, bị một con tang thi dựa vào gần như vậy, một phát tiêu diệt đám đồng loại chết tiệt dám can đảm tới gần. Nhìn đến cánh tay bị trảo, tang thi huynh cảm thấy chính mình quyền uy bị coi rẻ, tang thi huynh tỏ vẻ thực phẫn nộ.
Thấy sủng vật nhà mình vẻ mặt khiếp sợ, tang thi huynh cảm giác được chữa khỏi, xem ra sủng vật là vì mình mà lo lắng đâu. Ân, đợi chút nữa thưởng cho sủng vật một chút.
Thật vất vả giải quyết xong đám tang thi không não kia, thời điểm chuẩn bị cùng sủng vật nhà mình về nhà, tang thi huynh phát hiện sủng vật của mình không thấy đâu!
Tang thi huynh nghiêng đầu, trong đầu toát ra đến một cụm từ: ‘Chơi trốn tìm’. Chẳng lẽ sủng vật muốn chơi trốn tìm với mình? Kia vậy sủng vật ngươi cần phải trốn cho kỹ, bị tìm được sẽ bị ta cắn một ngụm cho đỡ thèm a!
Tang thi huynh động động cái mũi ngửi mùi trong không trung, xem ra sủng vật ẩn nấp ở địa phương ngược đường về nhà rồi. Không cần bắt sủng vật nhanh như vậy bằng không sủng vật sẽ mất hứng. Tang thi huynh thản nhiên dùng tốc độ tản bộ đuổi theo phía sau Tiêu Văn, dọc theo đường đi thuận tiện rối rắm nghĩ từ ‘chơi trốn tìm’ là như thế nào toát ra.
Đáng thương cho Tiêu Văn chạy đến thở không ra hơi, cứ tưởng đã chạy thoát, không nghĩ tới tang thi huynh lại cho là đang chơi trò chơi mà hiện tại ngay cả tiểu hài tử cũng không thèm-chơi trốn tìm! Chúng ta hãy vì Tiêu Văn đáng thương mà cầu nguyện!
Nhìn quanh bốn phía, Tiêu Văn xác định là cậu chạy ngược lại với hướng phòng ở kia, bây giờ tang thi huynh hẳn là đã giải quyết xong đám tang thi chưa tiến hoa, hiện tại không sai biệt lắm đang trên đường trở về, khả năng đã phát hiện không thấy mình. Hiện tại quan trọng là tìm địa phương tang thi huynh tìm không được mà trốn đi, tang thi huynh tốc độ rất nhanh, cậu người còn mang vết thương lại mệt nhọc quá độ có thể chạy trốn được tang thi huynh mới là lạ!
Thấy tang thi huynh đầu thấu lại đây, Tiêu Văn rất muốn phang cho một gậy, nhưng là gậy không ở trong tay, chỉ có thể nhắm mắt lại toàn thân căng cứng chờ tang thi huynh hạ khẩu, biểu tình kia là cỡ nào thấy chết không sờn a. Tang thi huynh đến gần rồi, Tiêu Văn cảm giác toàn thân bao nhiêu da gà đều toát ra đến đây, tang thi huynh cả người không độ ấm, thời điểm tới gần Tiêu Văn có thể cảm giác được tang thi huynh hô hấp phun lên cổ, Tiêu Văn cảm giác toàn thân đều phát run.
Đợi nửa ngày chỉ cảm thấy tang thi huynh hô hấp luôn luôn dao động trên cổ, không cảm giác bị cắn nơi nào bởi vì không một chút cảm giác đau. Biết tang thi huynh rời khỏi, Tiêu Văn vẫn là từ từ nhắm hai mắt, khẩn trương đến mức tay đều nổi gân xanh.
Tang thi ngửi được hương vị sủng vật nhà mình, cảm thấy hôm nay có thể nghỉ ngơi, tuy rằng cảm giác chính mình không cần nghỉ ngơi nhưng là giống như trong tiềm thức thì buổi tối là thời gian nghỉ ngơi, muốn nằm ngủ. Thấy được sủng vật bộ dáng khẩn trương, tang thi huynh cảm thấy sủng vật của mình thật đúng là thẹn thùng, mới ngửi ngửi đã khẩn trương rồi.
Tang thi huynh đi ngược lên lầu không tiếng động.
Tiêu Văn đợi nửa ngày, đợi đến lúc tang thi huynh dịch đầu ra, không có bị cắn cũng chính là không bị ăn luôn. Đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ tang thi huynh ý muốn đem cậu làm lương thực dự trữ? Thời điểm không có gì ăn mới ăn? Này chẳng lẽ là một con tang thi biết nhìn xa trông rộng? Được rồi, cậu hiện tại nên cảm thấy may mắn vì không bị ăn chứ không phải nghiên cứu vấn đề vì cái gì không bị tang thi ăn! Hôm nay nhất định ngủ không được, tuy rằng không bị ăn luôn nhưng không biết tang thi huynh có thể hay không nửa đêm đói bụng đi ra tìm ăn.
Tuy rằng lúc đầu cảnh giác, nhưng là Tiêu Văn sau lại mơ mơ màng màng ngủ. Tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Tiêu Văn nằm trên tấm ván gỗ trên giường thở dài một hơi: “A ! ……….” Lúc ấy như thế nào liền lăn ra ngủ đâu? Về sau tang thi huynh cũng vẫn chưa ăn cậu, cứ như vậy cùng tang thi huynh sống đến hôm nay. Từ lúc tận thế đến bây giờ mới được một tháng đi, không phải không nghĩ tới chạy trốn, lần đó chạy trốn không phải là cũng bị khiêng trở về sao. Chạy trốn cậu cũng không muốn chạy. Cũng biết một định lý, tang thi huynh là đem cậu trở thành dự trữ lương, dưỡng béo! Về sau mới ăn!
Quên đi, đều trôi qua rồi. Nhìn ngoài trời thời gian cũng không còn sớm, nên ngủ thôi. Duỗi cái thân, cầm lấy chăn bên cạnh (cướp ở nơi khác) đắp lên người. Tiêu Văn chậm rãi ngủ.