Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
Chương 22 : Hấp thu tinh hạch
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
“Anh”. Diệp Thu thu lại tâm tư, nhìn biển khơi, trong mắt mang theo ý cười, có chút cảm khái, “Anh xem, thật xinh đẹp!”
Diệp Cẩn đi đến bên người cậu, thân thể thẳng tắp giống như cọc tiêu, “Ừm, đẹp thật!”
“…” Lúc nói đẹp thì cũng đừng có nhìn em chứ!
Có chút ngượng ngùng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại chạm đến một đôi mắt thâm thúy, giống như mặt hồ sâu, nhìn không thấy đáy.
Đồng tử ánh lên bộ dáng ngốc lăng của cậu, Diệp Thu lập tức hoàn hồn, vội vàng thu hồi tầm mắt nói: “Em đi tắm rửa”.
Nói xong không đợi Diệp Cẩn phản ứng liền vội vàng chạy vào phòng phòng tắm, vào không gian.
Ôm ngực ngã trên cỏ, Diệp Thu rối rắm cắn môi.
Làm sao bây giờ? Cảm xúc ngày càng khó khống chế! Lỡ như một ngày nào đó bị phát hiện thì sao?
Nhưng mà mình còn chưa nghĩ biện pháp làm Diệp Cẩn thích mình.
Buồn bực ngắt cỏ, Diệp Thu cảm thấy chính mình thật sự là rất bi kịch.
Yêu một người đàn ông thì không nói, mà người đàn ông kia lại là anh trai của cậu!
Nhưng lại là anh trai mặt than!
Diệp Cẩn thật sự sẽ yêu một người sao?!
Trời ạ!
Diệp Cẩn vừa tắm rửa trở về, nhìn nhìn thời gian, phát hiện đã qua một giờ, bình tĩnh nhìn nắng chiều sắp rơi xuống, xoay người đi đến cửa phòng tắm.
“Cốc cốc”. Diệp Cẩn gõ cửa, “Diệp Thu, đi ra!”
“Đến đây”. Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa bị mở ra, một cái đầu ướt sung lộ ra.
“He he…” Diệp Thu sờ tóc còn dính nước, “Lại quên thời gian rồi…”
Mặc kệ loài người phát triển đến mức nào, khi đối mặt với đại dương cũng vô cùng nhỏ bé, chỉ cần đại dương lộ ra một chút cảm xúc, loài người liền gặp tai nạn long trời lở đất.
Loài người cho tới bây giờ vẫn không chinh phục được tự nhiên, trèo lên đỉnh núi, đi qua sa mạc, xuyên qua đại dương, đó đều không phải chinh phục, mọi người không nên đắc chí tự mãn mà nên cảm tạ, cảm tạ đỉnh núi nguyện ý để ngươi trèo mà không phải đem ngươi thổi xuống đáy vực, cảm tạ sa mạc nguyện ý cho ngươi đi qua mà không vùi lấp ngươi, cảm tạ đại dương cho ngươi xuyên qua mà không ôm lấy ngươi mãi mãi.
Thế giới thần kỳ, thứ mà con người biết không đáng bao nhiêu cả.
Diệp Thu nằm ở trên giường trằn trọc, đối với căn phòng có hai giường oán niệm không thôi.
Cậu đã mặt dày mày dạn ra vẻ vô tội ở lại phòng này không đi rồi, chẳng lẽ còn muốn vô sỉ trèo lên giường Diệp Cẩn sao?!
Tuy rằng cậu rất muốn làm như vậy…Nhưng mà Diệp Cẩn sẽ phát hiện ra dị thường mất…
Cũng không biết Diệp Cẩn ngủ chưa.
“Ngủ không được?” Giọng nói thanh lãnh vang lên trong bóng đêm, lộ ra chút khàn khàn lười biếng, vô cùng mê người.
Diệp Thu cảm giác thân thể run run, dừng trong chốc lát mới trả lời: “Lần đầu ngủ trên thuyền, cảm thấy giường động, ngủ không quen”.
Giọng nói của Diệp Cẩn dứt khoát: “Lại đây!”
Diệp Thu nghe vậy thì chấn động, một bên thầm phỉ nhổ chính mình, một bên lưu loát tiến vào ổ chăn Diệp Cẩn. (Em làm rất tốt!)
Ban đêm trên biển có chút lạnh, mà ổ chăn của Diệp Cẩn lại vô cùng ấm áp, không biết có phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, cậu thấy tuy rằng bề ngoài Diệp Cẩn lạnh nhạt nhưng nếu như tiếp xúc lâu thì sẽ thấy hắn là một nam nhân rất ấm áp.
Không phải ấm áp như gió xuân, mà là, nói như thế nào nhỉ, là một loại ấm áp không cần lo lắng bị vứt bỏ.
Diệp Thu cảm nhận được một cánh tay hữu lực ôm lấy mình, thăm dò vươn tay, chậm rãi khoát lên trên ngực Diệp Cẩn.
Không có cự tuyệt! Diệp Thu mừng thầm, nội tâm vừa động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm môi Diệp Cẩn, vài giây sau mới dời tầm mắt, hôn hôn khóe môi hắn, “Anh, chúc ngủ ngon.”
Hai mắt Diệp Cẩn trầm xuống, cúi đầu hôn xuống trán cậu, “Chúc ngủ ngon”.
Diệp Thu có chút thất lạc nhắm mắt lại, nghe tiếng sóng biển, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.