Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 23 : Sinh hoạt trên biển

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Con thuyền lênh đênh ở trên biển, Vương thúc cùng Diệp Đông Diệp Tây phụ trách lái thuyền, có đôi khi Diệp Cẩn cũng sẽ đi xuống lái trong chốc lát, đại bộ phận thời gian thì mọi người đều hưởng thụ yên bình khó có được.



Không có tang thi, không có người sống sót đói khát, yên bình giống như trước mạt thế.



Vương thẩm vẫn tận sức làm ra các loại đồ ăn, bởi vì nàng thấy hai vị thiếu gia sau khi phát sốt gầy đi rất nhiều, nhất định phải bồi bổ mới được.



Hai người Diệp Thu cùng Diệp Cẩn nếu như không có việc gì làm thì rèn luyện thân thể, hoặc là ở trên boong tàu rèn luyện dị năng, mỗi ngày đều bảo trì vận động nhằm tránh thân thủ thoái hóa.



Ban đêm là thời điểm nhàm chán, hai người đều vào không gian, Diệp Cẩn chuyên chú câu cá, Diệp Thu thì không chịu được tình hình này nên dứt khoát lấy những thứ lúc mang đi ở biệt thự ra.



Thư phòng của cha từ khi ông mất đi thì vẫn bị khoá, những thứ bên trong đều bị Diệp Thu lấy ra.



Diệp Thu nằm trên ghế hóng mát, có chút tò mò dùng tinh thần lực xem các loại đồ cổ lúc sinh thời ông thu thập được.



Ngọc bích thời Hán, sứ Thanh Hoa thời Minh, đủ chủng loại phức tạp.



Bất chợt, một hộp gỗ không mấy bắt mắt làm Diệp Thu chú ý, vì chán nên cậu cầm lấy nó mở ra.



Một ít châu báu cùng vật trang trí đều được đặt cẩn thận ở trong đó, bất ngờ là bên trong còn có một túi giấy dai to, Diệp Thu không nghĩ ngợi mở cái túi kia ra.



Không đợi Diệp Thu hành động, một cánh tay thon dài duỗi lại, đem túi lấy đi, vỗ nhẹ đầu Diệp Thu, nói: “Vài bí mật của cha lúc trẻ tuổi thôi”.



Diệp Thu rụt cổ, tầm mắt rất nhanh bị vật trang trí trong hộp gỗ hấp dẫn nên không chú ý đến ánh mắt phức tạp của Diệp Cẩn khi nhìn túi giấy.



Diệp Thu cẩn thận cầm vật trang trí hỏi hắn thuộc triều đại nào, Diệp Cẩn trả lời xong, khóe môi cong lên.



Nhưng nghĩ đến kết quả giám định AND bên trong túi giấy, Diệp Cẩn không khỏi híp mắt, chậm rãi siết chặt hai tay.



Mọi người sinh hoạt rất thích ý, nhưng mà đại dương cũng không phải vĩnh viễn bình tĩnh.



Tối hôm sau, bọn họ đụng phải một cơn gió lốc.



Gió lốc quét nước biển lên, sóng biển quay cuồng, con thuyền lắc lư trái phải trên biển, nước tràn vào boong tàu, văng vẳng bên tai là tiếng rống giận của đại dương, làm cho người ta vô cùng bất lực.



Diệp Cẩn đi vào phòng điều khiển tự mình cầm lái, tuỳ thời điều chỉnh phương hướng thuyền, đảm bảo thuyền ngược hướng gió, để ngừa thuyền bị gió đánh úp; Diệp Đông Diệp Tây cùng Vương thúc đều đến cabin giữ vững vị trí, đảm bảo các thiết bị đều hoạt động bình thường.



Diệp Thu đứng ở phía sau Diệp Cẩn, tinh thần khẩn trương cao độ nghe lệnh của Diệp  Cẩn tùy thời hỗ trợ. Vương thẩm tuy chân tay vô thố nhưng vẫn nghe theo điều khiển.



Thần kinh mọi người căng thẳng, tất cả cùng chống đỡ trận gió lốc không hề được báo trước này.



May mắn là thuyền của bọn họ không nằm ở vị trí tâm gió lốc, vài giờ sau thì ra khỏi vùng ảnh hưởng.



Diệp Thu thở ra một hơi, thiếu chút nữa ngã trên sàn, miệng Vương thẩm thì luôn thì thào Bồ Tát phù hộ, Diệp Cẩn cũng là một bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, bờ vai thẳng tắp ngày xưa giờ thì buông thõng.




Lão Triệu gật gật đầu, “Bên trong S thị hiện tại không ai dám đi vào, mọi người đều ở Gia Định hoặc Thanh Phố.



“Ở tại vùng ngoại thành?”



“Đúng vậy, nhóm lão đại này đều có súng cùng người, chỉ cần có đủ vật tư thì có thể vào căn cứ của bọn họ. Chúng tôi đều là những người không có vật tư, chỉ có thể tiếp tục đợi ở đảo N”.



“Có súng?”



“Tôi nghe nói, bọn họ phía trước chính là cái này!” Nói xong, hắn duỗi duỗi ngón tay cái.



“Vậy chính phủ đâu? Không có cứu viện?”



“Haiz!” Lão Triệu thở dài,  “Vừa mới bắt đầu thì nghe nói có quân đội đến đây, nhưng qua vài ngày thì không có tin tức, nhóm chúng tôi đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng quân đội”.



Diệp Cẩn gật gật đầu, “Hiện tại mọi người như thế nào?”



“Miễn cưỡng không chết được, nhưng ăn cũng không được nhiều, bằng không chúng tôi cũng không đi bắt cá”. Nghĩ nghĩ, lão Triệu lại nói: “Chúng tôi còn tốt, có thể bắt cá ăn, trên đảo N còn có đất, nghe nói những người bước vào căn cứ còn tệ hơn, ngay cả bụng cũng không đủ no, ai…”



Lúc này Diệp Thu vừa lúc lấy đồ vật lại đây, lão Triệu vừa thấy, kích động không thôi.



Diệp Cẩn gật gật đầu, Diệp Thu đem đồ vật đưa cho lão Triệu, thấy hắn vui rạo rực tiếp nhận, đem thịt hộp cất vào trong áo bông, Diệp Thu tò mò nhìn, chỉ thấy trong áo bông được may mấy túi áo.



Lão Triệu lấy đồ vật, nhìn thần sắc tò mò của Diệp Thu, cười ha ha mở miệng: “Đây là bà nhà tôi may, nếu cầm ở trên tay thì sẽ chọc người đỏ mắt”.



Bột mì không có biện pháp cất giữ, lão Triệu trực tiếp lấy ra một cái túi màu đen, đổ một nửa vào, lại đem túi bỏ vào túi áo bông, thật cẩn thận kéo khóa lại, vừa cẩn thận lau sạch đất, lúc này mới cảm tạ bọn họ rồi xoay người rời thuyền.



Diệp Thu nhìn hắn giơ quần áo bơi đi, bơi đến bên thuyền gỗ, xoay người lên thuyền, ôm áo bông.



Những người khác hiển nhiên vô cùng tò mò, lôi kéo hắn hỏi han, lại không ngừng nhìn gói to trong tay hắn, lão Triệu khoa chân múa tay một phen, lại quơ quơ nửa gói bột mì trong tay, nói một chút, lại nhảy xuống nước lần nữa, giơ quần áo cùng bột mì lên, bơi đi.



Diệp Thu cong môi, xem ra lão Triệu này thông minh, biết giấu diếm tài sản. (1)



(1) Nguyên văn chỗ này là “tài bất lộ bạch”, cơ mà nó không phải thành ngữ nên ta không biết nên để nguyên văn hay dịch ra.



Diệp Cẩn vỗ vỗ đầu cậu, cầm lấy bộ đàm phân phó Diệp Đông tiếp tục lái thuyền.



………………………………………………………………..



Hết chương 23 (chưa beta)



Đăng xong thì xem lại mới thấy là thiếu chương 23, chưa già mà lẩm cẩm rồi a.