Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 31 : Chiến tranh lạnh

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Có một sự nhầm lẫn không được nhẹ ở đây, thảo nào em thấy nội dung nó chả liên quan gì đến tiêu đề, hóa ra là do em hiểu sai. "冷战" có nghĩa là "rùng mình" và cũng có nghĩa là "chiến tranh lạnh". Và vì lười tra nên em hiểu theo nghĩa thứ nhất. Xin lỗi mấy bác nhiều.



.............................................................................



Đến cổng căn cứ, hai người dừng xe để kiểm tra, nhân viên công tác thống kê vật tư mà bọn họ thu hoạch được, bởi vì một xe tải vật tư rất nhiều, cho nên tốn thời gian dài.



Diệp Thu đợi, thấy nhân viên công tác đưa đến một chiếc xe đạp hoàn toàn mới, nói với Diệp Cẩn: “Em đi về trước”.



Diệp Cẩn liếc cậu một cái, có chút nghi hoặc, khẽ nhíu mày nói: “Sao vậy?”



Diệp Thu cười gượng gạo, nói: “Chờ ở đây rất chán, đi trước”. Nói xong không đợi Diệp Cẩn mở miệng, liền giẫm xe đạp đi về biệt thự.



Về nhà, Diệp Thu chào Vương thẩm, sau khi nói không xuống dưới ăn cơm, cơm chiều không cần gọi cậu thì liền vội vàng lên lầu vào phòng.



Vương thẩm nghi hoặc đáp ứng, vốn có tâm muốn hỏi hai câu, nhưng xem sắc mặt Nhị thiếu gia không tốt lắm, thế là cũng không lắm miệng.



Diệp Thu vào phòng tắm, khóa tới cửa trực tiếp tiến vào không gian.



Tâm tình một đường nặng nề sau khi nhìn thấy cảnh tượng yên bình của không gian cũng thoáng bình phục một chút, Diệp Thu nghĩ nghĩ, quyết định tìm chuyện để làm, miễn cho suy nghĩ lung tung, vì thế mang theo rổ đi đến chuồng gà.



Hiện tại trong không gian đã có nhiều gà, đại khái là vì hoàn cảnh cùng thức ăn trong không gian tốt lắm, trứng gà bóng loáng nhẵn nhụi, ăn vào mang theo hương thơm ngát, hương vị vô cùng hoàn hảo.



Trước đây Diệp Thu đều trực tiếp dùng tinh thần lực nhặt trứng gà trứng vịt, không chỉ có thuận tiện nhanh chóng còn có thể rèn luyện tinh thần lực, nhưng hiện tại vì muốn kiếm chuyện làm, cho nên mang theo rổ nhặt từng cái từng cái.



Vì để cho gà có đủ không gian hoạt động, Diệp Thu vòng một vòng rất to, vì thế hiện tạo nhặt trứng gà khó khăn rất nhiều.



Bởi vì đa số gà đều làm tổ trong bụi cỏ, phân bố tương đối rải rác, Diệp Thu muốn nhặt được trứng gà phải tìm từng ổ từng ổ.



Cũng may gà trong không gian sinh trứng có vẻ nhiều, chỉ chốc lát sau liền đầy rổ, Diệp Thu nghĩ chính mình cũng không có chuyện gì làm, cũng không nghĩ ra ngoài, không bằng đi câu cá, phải biết rằng từ khi mạt thế đến đây, thật lâu rồi cậu chưa ăn cá.



Nghĩ đến cá chua ngọt, canh cá, cá hấp,… vô cùng mỹ vị, Diệp Thu lập tức chạy đến bên hồ, lấy ra cần câu bắt đầu ngồi dưới tàng cây câu cá.



Về phần Diệp Cẩn? ╭(╯^╰)╮ mặc kệ đi, anh ấy là ai chứ?



Diệp Cẩn trở về nhà không có nhìn thấy Diệp Thu, nhíu mày lên lầu, lại phát hiện trong phòng không có người, nghĩ nghĩ, hắn đi đến cửa phòng tắm, quả nhiên cửa khóa.



Biết được Diệp Thu vào không gian, Diệp Cẩn không tiếng động thở dài, hắn cảm thấy hôm nay Diệp Thu có chút không thích hợp, như là…đang trốn tránh hắn…


Đúng vậy không sai, chính là đi khảo sát thị trường.



Hiện tại bán chạy nhất không thể nghi ngờ là thức ăn, nhưng cậu sẽ không động đến thức ăn trong không gian, vì thế cậu chỉ định tìm hiểu giá cả của bài món hàng mà thôi.



Hôm nay cậu ăn mặc rất điệu thấp, ba lô xám, giàu dép quần áo nửa mới, kính mắt gọng đen, còn đội mũ lưỡi trai đè thấp, ở trong đám người một điểm cũng không nổi bật.



Đi dạo nửa ngày, ngay cả cơm trưa cũng chỉ cắn bánh mì, Diệp Thu rốt cuộc biết rõ giá cả nơi này, cũng quyết định bán cái gì, cậu ngồi xuống ở một vị trí vừa trống trải vừa không cản đường, lấy ra tấm ra trải giường trong ba lô, trải lên, xong rồi bày biện mấy thứ mình định bán.



Vài cái áo sơ mi dài tay, vài món thời trang trẻ em, còn lại đều là đồ trang điểm của nữ sinh, kem chống nắng, maccara, son môi, vv, vài cái hoàn toàn mới, vài cái là hàng second – hand, tốt nhất là bộ trang điểm kia, được đựng ở trong một gói to trong suốt, cho dù ở trước mạt thế thì cũng vô cùng xa xỉ.



Bên trái Diệp Thu chính là nữ nhân trung niên bán áo bông, sinh ý xem như kha khá, bên phải cậu là một đôi cha con bán sách, sinh ý không được tốt cho lắm.



Người đàn ông kia thoạt nhìn ba mươi tuổi, xanh xao vàng vọt, mang kính cận, vừa nhìn thấy liền biết chính là người có học vấn cao, trước mạt thế không phải học giả thì chính là giảng viên, con hắn còn rất nhỏ, rất nhu thuận tựa vào trong lòng ba ba, thỉnh thoảng nhìn mặt mấy người đi qua.



Đứa trẻ kia rất trông mong nhìn Diệp Thu vài lần, liếm liếm môi, yên lặng thu hồi tầm mắt.



Có người nói, nữ nhân cùng trẻ con là dễ kiếm tiền nhất, những lời này ở mạt thế đồng dạng áp dụng.



Mọi người sinh hoạt tuy rằng đều không tốt lắm, nhưng một ít người có năng lực vẫn là rất nguyện ý hao chút điểm số làm cho mình đẹp lên.



Nữ nhân bên trái nhìn qua cũng không tệ, nàng vừa thấy Diệp Thu lấy đồ trang điểm ra, nhãn tình nhất thời sáng lên, cảm thấy vô cùng hứng thú đi đến bên cạnh cậu, cầm lấy một thỏi son, nói: “Cái này bán như thế nào?”



Diệp Thu đẩy đẩy kính mắt, “Này đổi bằng lương thực, gạo bột mì mì sợi đều được, một bao mì ăn liền cũng được.”



Nữ nhân có chút do dự, “Chỉ là một thỏi son, có đắt quá không?”



Diệp Thu cười cười, “Đại tỷ, son môi này vẫn mới mà! Không quý a, về sau muốn mua thì cũng không có!”



Nữ nhân trung niên vừa nghe cũng đúng, cũng sẽ không tiếp tục do dự, lấy ra một túi bánh quy bên người, nói: “Này có được hay không?”



Diệp Thu cũng không so đo, “Cũng có thể, cám ơn đại tỷ chiếu cố sinh ý a!” Nói xong tiếp nhận bánh quy.



Nữ nhân kia vui rạo rực đem son môi thu vào trong bao, trở về vị trí của mình.



…………………………………………….



Hết chương 31 (chưa beta)