Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 32 : Bị cắn

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Có lẽ là do làm ăn với nữ nhân có vẻ tốt, đồ trang điểm mà Diệp Thu lấy ra bán hết rất nhanh, thoắt cái, trên ra giường chỉ còn lại có hai áo sơ mi, ba túi trái cây đông lạnh, còn có túi đồ trang điểm kia, không phải không có người coi trọng, nhưng Diệp Thu ra giá năm cân lương thực làm cho rất nhiều người đều chùn bước.



Diệp Thu nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này nữ nhân trung niên bên cạnh bán được bảy tám món, đôi cha con kia chỉ bán được một quyển sách, một khối bánh trung thu nhỏ.



Khẽ thở dài một cái, Diệp Thu lấy ba túi trái cây đông lạnh cho vào ba lô.



Lại ngồi trong chốc lát, sau khi bán đi hai cái áo sơ mi, nhân viên công tác thị trường giao dịch đến, mỗi người bày hàng ở đây đều phải nộp ba điểm làm phí quản lý.



Diệp Thu rất thoải mái lấy thẻ thân phận ra quét điểm số, 3 điểm đối với cậu mà nói thì không đáng nhắc đến.



Nhưng với đôi cha con bên cạnh mà nói thì chỉ sợ cũng không nhẹ, người cha trẻ tuổi kia có chút trầm trọng thở dài, dưới biểu tình mất kiên nhẫn của nhân viên công tác mà lấy thẻ thân phận ra, quét điểm số.



Nhân viên công tác đi rồi, đứa trẻ dựa vào lòng ba nó nhỏ giọng an ủi, thính lực của Diệp Thu rất mạnh, nghe được có chút chua xót.



Diệp Thu ngây ngô không phát hiện ra cách đó không xa đã có người yên lặng nhìn cậu thật lâu.



Diệp Cẩn đứng khuất trong góc, ánh mắt ôn nhu dừng trên người đứa trẻ mặt mày tươi cười trả lời từng người một, nhìn cậu vì bán được một thỏi son mà mặt mày hớn hở, vì túi đồ trang điểm không bán được mà có chút ủ rũ.



Yêu một người, thì từng động tác, từng biểu tình của người kia đều là độc nhất vô nhị.



“Lão đại. Chị coi trọng hắn ta?” Một cô gái hoạt bát đụng đụng nữ nhân tóc ngắn bên cạnh, trong mắt đầy ý cười trêu chọc.



Nữ nhân tóc ngắn được gọi là lão đại chọn mi, “Ta không thể nhìn nam nhân?!”



“Hì hì ~ chị là lão đại Hỏa Mân Côi của chúng ta. Cái gì mà không thể nhìn nam nhân. Trụ tử! Đi, chúng ta đem nam nhân lão đại coi trọng trở về, làm áp trịa tướng công! Cô gái cười nói đùa.



Trụ tử cho cái xem thường, “Tiểu Quyên, lão đại chúng ta coi trọng nam nhân, vậy không phải dễ như trở bàn tay? Còn cần chúng ta đi buộc?”



“Dĩ nhiên dĩ nhiên. Lão đại, mau tiến lên thôi!”



Hoắc Tình không để ý tới bọn họ ồn ào, "Đi đi đi! Đừng nháo!"



Tiểu Quyên ôm cánh tay cô, “Lão đại, không phải chị coi trọng món đồ kia huh? Qua thôn này sẽ không còn cửa hàng nào nữa!”



Hoắc Tình nghĩ nghĩ, câu môi đi đến bên kia.



Mắt Tiểu Quyên sáng ngời, vội vàng lôi kéo Trụ tử đuổi kịp lão đại, xem náo nhiệt thôi!



“Ông chủ, cái này bán như thế nào?”



Một giọng nói trong veo truyền đến, Diệp Thu ngẩng đầu ngẩn người, phát hiện trước mắt là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, đây không phải là người bên Hỏa Mân Côi sao….


Hai chiếc xe lái ra khỏi căn cứ, Diệp Thu gắt gao mím môi, xem bản đồ trong tay.



Trong lòng Diệp Cẩn có chút nôn nao, hôm này thời điểm ra căn cứ hắn liền thấy bất an, nhưng lại không biết chuyện gì, chỉ có thể cau mày lái xe cẩn thận.



Hôm nay đích đến của bọn họ là khu công nghiệp cách N thị không xa, khi chạy đến một nửa thì liền phát hiện đường phía trước bị tang thi ngăn lại.



Ven đường đậu hai chiếc xe, chung quanh vây đầy tang thi, hơn nữa đều là tang thi tiến hóa.



Theo hướng Diệp Thu bọn họ nhìn, rất dễ dàng có thể nhìn thấy được hai chiếc xe đã không còn người sống sót, thủy tinh bị đập vỡ, dính đầy vết máu, tang thi ở bên cạnh xe ăn uống.



Mi tâm Diệp Thu nhăn lại, cho dù tiến vào tận thế đã lâu như vậy, cậu vẫn chưa nhìn thấy tang thi ăn uống, lúc này nhìn thấy chỉ thấy dại dày cuồn cuộn.



Nhìn Diệp Cẩn, thấy hắn cũng cau mày, Diệp Thu nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa xe nhảy xuống xe, cầm đao trong tay nhằm về phía tang thi ăn uống.



Hiện tại tang thi còn chưa tạo thàn uy hiếp đối với cậu, Diệp Đông cùng Vương thúc cũng xuống xe gia nhập trận chiến, Diệp Cẩn nhìn ba người đang chém tang thi, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, cau mày xuống xe, cũng gia nhập vào.



Đàn tang thĩ này vốn không nhiều lắm. huống chi bốn sức chiếc đấu vô cùng mạnh, hơn mười phút liền giải quyết xong.



Diệp Cẩn nhìn nhìn bốn phía, phát hiện tang thi đều giải quyết, mà mấy người Diệp Thu đều bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra.



Diệp Thu tháo xuống khẩu trang kính mắt, một tay ôm mũi một tay cầm đao lấy tinh hạch.



Trên mặt đất đầy tang thi, cậu kiễng chân, đi vào giữa đống thi thể.



Đang đào tinh hạch, đột nhiên Diệp Thu cảm thấy chân tê rần.



Hôm nay cậu mặt quần jeans để dễ dàng vận động, trên chân là đôi giày ngắn, chân hôm nay không mang giày hành quân bảo hộ, nhưng mà tang thi đều đã giết xong rồi…



Diệp Thu chỉ cảm thấy tâm chợt lạnh, nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, động tác cậu cứng ngắc cúi đầu, thấy đầu tang thi còn nửa bên bả vai hung hăng cắn chân cậu…



Tác giả có chuyện muốn nói: Đoạn này... Khụ, không cần niết oa, ngày mai tiếp tục!



Nghìn cái hôn ~(づ ̄3 ̄)づ



Đậu có lời muốn nói: Xin lỗi tác giả, em không hiểu chị đang nói gì trừ dòng cuối.



……………………………………………..



Hết chương 32. (chưa beta)



Qua chương này cùng chương sau là tác giả lại tiếp tục công việc ngược cẩu độc thân. -_-