Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 37 : Như cách ba thu

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Edit: Shuri



Beta: Sâu



Diệp Thu ngồi xếp bằng trên giường, cầm di động, xem từng tấm ảnh chụp.



Gương mặt không chút thay đổi của Diệp Cẩn, Diệp Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, Diệp Cẩn dựa vào lan can câu cá, Diệp Cẩn nhíu mày khởi động máy kéo, ánh mắt hơi hơi nheo lại khi ăn kẹo của Diệp Cẩn, Diệp Cẩn ôm chậu hoa ở thị trường giao dịch.



Không biết từ khi nào, cậu lại chụp nhiều hình ca ca như vậy!



Ngón tay vuốt nhẹ màn hình, hình chụp Diệp Cẩn đang ngủ, nam nhân cường thế lãnh ngạnh như vậy, khó tưởng tượng được khi ngủ lại phá lệ ôn hòa.



Sao lại có thể không yêu đây?



Diệp Thu cong khóe môi, ngón tay vuốt ve gương mặt nam nhân đang say ngủ, ôn nhu mà lưu luyến.



Đã ba ngày…



Ngoài cửa sổ mưa vẫn vô cùng vô tận, không trung tràn ngập hơi nước xám xịt, phía sau màn mưa, kiến trúc trong căn cứ trở nên mơ hồ.



Hệ thống dẫn nước của nhiều thành thị ở Trung Quốc có vấn đề, mưa một chút là ngập. N thị đồng dạng cũng có vấn đề này, căn cứ đã trải qua nhiều lần chỉnh sửa, nhưng về cơ bản, hệ thống dẫn nước vẫn không hề thay đổi.



Không thể nói thượng tầng căn cứ thiển cận, mà thật sự là không cố hơn được, đối mặt với nguy cơ tang thi, ai lại có thể nghĩ mưa lâu như vậy không ngừng nghỉ đây?



May mắn bọn Diệp Thu chọn được biệt thự tốt, gần cửa căn cứ, địa thế có phần cao nhất, trong căn cứ đã có nơi có xe cũng không đi được.



Những lều trại bên ngoài căn cứ còn thảm hại hơn, mưa quá lớn, tang thi bên ngoài cũng ít, không giết đủ số lượng, đồng nghĩa với việc không đủ thức ăn, lều trại nho nhỏ căn bản không chịu được mưa lớn như vậy, rất nhiều người đã sinh bệnh.



Có người rời đi, cũng không biết đi nơi nào, có người vẫn kiên trì, hoặc do không còn chỗ nào khác để đi, phần đông mỗi ngày đều tụ tập ở cửa, cầu binh lính thủ vệ cho họ vào căn cứ ở tạm.



Thượng tầng căn cứ thật sự không có cách nào, cuối cùng cho phép bọn họ tiến vào, phụ nữ cùng trẻ vị thành niên được tập trung bố trí ở tại một trường trung học, nam giới thì bị trưng dụng đi làm công tác dẫn nước, tuy nằng thù lao cực thấp, căn bản ăn không đủ no, nhưng tốt xấu gì còn có phòng ở.



Trong căn cứ, quả nhiên như bọn họ dự đoán, đã xảy ra mấy vụ cướp lương thực, nhưng lực lượng bảo vệ kho lương thực phi thường đầy đủ, không bị tổn thất, thượng tầng sát phạt quyết đoán, đem những người tham gia cướp lương thực trực tiếp bắn chết.


Tầm mắt Diệp Cẩn khẽ nhúc nhích, dừng ở ba chữ “Hai anh em”, suy nghĩ liền nắm được điểm mấu chốt, lại nhìn chữ viết qua loa, chắc là tình huống khẩn cấp, không tiện trì hoãn, lấy bút viết lên mặt sau giấy ghi chú: “Được, chú ý an toàn.”



Diệp Thu đã sớm chờ đáp án của hắn, vừa thấy Diệp Cẩn đồng ý, liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, ra ngoài biệt thự.



Cậu vừa nhìn thấy, đứa nhỏ có dị năng, có vài binh lính tìm được bọn họ, nhưng lại bị lực lượng không biết tên chống đẩy ra xa, không tiếp cận được, bắn vài viên đạn cũng không thể xuyên qua tầng phòng hộ trong suốt.



Nhưng tinh thần lực của đứa nhỏ kia e là chỉ còn chút ít, vốn đã chật vật suy yếu, sau sắc mặt càng thêm trắng bệch, ngất đi.



Chạy đến ngõ nhỏ không người, Diệp Thu lấy tốc độ cực nhanh mang ra một chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm.



Xe máy phát ra một tiếng nổ vang, phá vỡ sóng nước từ ngõ nhỏ lao ra.



Đối với căn cứ Diệp Thu cũng không phải rất quen thuộc, nhất là loại ngõ nhỏ cong cong vẹo vẹo này, nhưng có tinh thần lực làm chỉ dẫn, Diệp Thu lách qua binh lính đang tìm kiếm, bay nhanh đến tiếp cận hai anh em Dụ Thụ.



Vốn là nỏ mạnh hết đà bị vây bắt, Dụ Thụ nghe được tiếng động cơ truyền đến càng thêm tuyệt vọng, đạn hết, dao cũng mất, thật vất vả cứu được em trai ra, thật sự là không thể trốn thoát sao?!



Mạnh quay đầu, Dụ Thụ hắn, cho dù chết, cũng sẽ không để cho em trai trở lại nơi đó!



Diệp Thu thắng gấp, motor thắng gấp bên cạnh Dụ Thụ, cậu đẩy kính mũ bảo hiểm, lớn tiến hô: “Mau lên xe!”



Dụ Thu đang sợ ngây người, nháy mắt hoàn hồn, dùng tốc độ nhanh nhất ôm em trai vào trong ngực, ngồi lên yên sau.



Chờ hắn ngồi ổn, Diệp Thu vặn ga, motor lập tức lao đi.



Tác giả có chuyện muốn nói: QAQ đau đầu, bình luận khu ngày mai lại nhìn, các cô nương xin lỗi



PS:rfj17 ném một cái lựu đạn ném mạnh thời gian:2014-11-08 21:19:37



Cám ơn muội chỉ!



_____________________________________________________



Hết chương 37