Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 5 : Trở lại C thị

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Mua thật nhiều gia súc, lại mua hơn ngàn cân thịt trâu tươi, Diệp Thu hài lòng lái xe trở về thành phố.



Lúc đến nơi thì trời đã tối, hơn bảy giờ, Diệp Thu cũng không dừng lại, cậu đi đến cửa hàng quần áo lấy hàng mới vừa lòng trả xe, đón xe đi đến thành phố nổi danh với đồ ăn vặt.



Phố ăn vặt tiếng người rộn rã, Diệp Thu hưng trí bừng bừng ăn từ đầu đường đến cuối đường, nếm được cái nào ngon thì liền đóng gói.



Gần mười giờ tối, Diệp Thu mới ý do vị tẫn (1) đón xe trở về khách sạn.



(1)     Ý do vị tẫn: vẫn chưa thỏa mãn lắm.



Nằm ở trên giường, nghe tiếng xe ngoài cửa sổ, Diệp Thu bỗng cảm thấy có chút buồn cười, mọi người mất mấy trăm năm để kiến thiết nên xã hội hiện đại này nhưng lại chỉ mất vài ngày để phá hủy nó. Mọi người đều chạy đến thành thị, làm công, kiếm tiền, mua phòng, mua xe, giống như mục đích sống cả đời là có nơi đặt chân, nhưng mà cuối cùng thì sao? Thời điểm mạt thế đến, mọi người mua dây buộc mình (2).



(2)     Mua dây buộc mình: tự chuốc lấy khó khăn, vất vả, phiền phức cho mình.



Người nhiều đồng nghĩa với việc tang thi cũng nhiều, vậy nên cơ hội chạy trốn khỏi thành thị là rất ít.



Mọi người hoặc trốn về nông thôn, hoặc đến các thành thị lớn hơn để nhờ quân đội trợ giúp.



Diệp Thu thở dài, thời điểm mạt thế, liệu có lối thoát nào dành cho nhân loại?



Di động bỗng vang lên, Diệp Thu chớp mắt, ngơ ngác trong phút chốc mới nghe máy, “Diệp Cẩn?”



"Ngày mai trở về huh?"



"Vâng".



"Được rồi, ngủ đi".



"..."



"Nghe lời."



"…" Diệp Thu chỉ cảm thấy vừa rồi rối rắm quả thật là lãng phí thời gian, chỉ cần anh trai băng sơn ở đầu dây kia vẫn còn tồn tại thì cần gì phải rối rắm nữa? Trời không chặn đường sống của con người, nhân loại sẽ tìm được đường ra thôi.



Thở dài, Diệp Thu câu môi cười cười, "Anh cũng vậy".



Buông điện thoại xuống, Diệp Thu có chút buồn cười nghĩ, trước kia mình sao lại cảm thấy Diệp Cẩn thờ ơ với mình a? Tuy rằng anh thực sự trầm mặc ít lời nhưng vẫn rất quan tâm mình, chắc là trước kia bị khuôn mặt băng sơn của anh lừa đi?



A...



Ngày hôm sau, ngày chín tháng bảy…



Sáng sớm, Diệp Thu rời giường thu thập hành lý, trả phòng đón xe đi sân bay.



Máy thu cắt, máy xay bột được đặt trước đó đều đã được đưa đến, trở về là có thể gieo, vấn đề lương thực thì không cần lo nữa.




Ngày mai còn có chính sự nên Diệp Cẩn không có lưu lại, trực tiếp trở về phòng chính mình, Diệp Thu nằm ở trên giường đang cầm di động xem ảnh vừa mới chụp lén, đối với biểu tình rầu rĩ khi khởi động máy kéo thì buồn cười không thôi, ôm bụng thiếu chút nữa cười rút, gió lúc ấy đến thật không đúng lúc a! Còn có biểu tình của Diệp Cẩn… Phốc ha ha ha!



Diệp Thu cười đến đau bụng, tiến vào mộng đẹp khi khóe miệng vểnh lên.



Hôm sau, hai người một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi lái xe đi ngoại ô, hàng hóa Diệp Đông mua đều để lại ở một nhà ở ngoại ô.



Mở cửa kho hàng ra, Diệp Thu không thể tránh khỏi bị chọc mù hai mắt, chỉ thấy chiếm phần lớn diện tích kho hàng đều là vũ khí.



Súng, đạn, lựu đạn, bom, mã tấu, chủng loại phong phú, thậm chí có hơn mười trường cung cùng nỏ.



Diệp Thu nhịn không được mở miệng: "Diệp Cẩn, hóa ra chúng ta là xã hội đen?"



"Không phải". Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu, như là nghĩ vì sao em trai mình lại có ý nghĩ như vậy.



“Nhưng mà nhiều vũ khí như vậy…”



"Mua."



"..." Được rồi, ca ca khí phách!



Hai tay gần như run run thu đi lượng lớn vũ khí, trong lòng Diệp Thu là thấp thỏm cùng kích động.



Thấp thỏm là vì người thường như cậu mà cũng có ngày tiếp xúc với súng ống đạn dược, về phần kích động, mỗi nam nhân trong lòng đều có một loại khát vọng chạm vào vũ khí, Diệp Thu cũng không ngoại lệ.



“Anh sẽ an bài người dạy em bắn, phải chuyên tâm đấy?”



“Được, nhưng mà việc thu thập vật tư phải làm thế nào?”



“Có anh đây”.



Diệp Thu cười cười, lòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, đúng vậy, có hắn ở đây, hết thảy đều không thành vấn đề!



Hơn một tháng tiếp theo, Diệp Thu buổi sáng thì điên cuồng mua sắm, buổi chiều thì tập bắn.



Diệp Cẩn thành công đem công ty chuyển nhượng, động vật hoang dại mua ngày hôm qua của một đường dây đặc thù cũng đưa đến kho hàng ở ngoại ô, vào lúc ban đêm liền vào không gian của Diệp Thu.



Diệp Cẩn còn mua một lượng lớn xăng cùng diesel, nếu như chỉ là chính mình dùng thì đời này căn bản không dùng hết.



Diệp Tây nơi đó bất động thanh sắc trữ một lượng lớn trang phục, thực phẩm cùng vật dụng hàng ngày, hơi chút nhìn ra dấu hiệu cũng chỉ là nghĩ đến Diệp Cẩn định mở siêu thị, không nghĩ rằng mạt thế sắp đến.



Diệp Đông, Diệp Tây cùng vợ chồng Vương thúc là người duy nhất nhìn ra manh mối, nhưng hai người Diêp Đông Diệp Tây là cô nhi, từ nhỏ đã được bồi dưỡng vì Diệp Cẩn, không có khả năng tiếc lộ, Vương thúc Vương thẩm nhìn Diệp Cẩn Diệp Thu lớn lên, nếu như không cung kính mà nói thì đều coi hai vị thiếu gia như con của chính mình, càng không có khả năng tiếc lộ bí mật của bọn họ. Hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ đến tận thế, chỉ là nghĩ đến sẽ có náo động mà thôi.



Cho nên cho tới bây giờ, trừ bỏ Diệp Thu Diệp Cẩn, không có người biết, không bao lâu nữa thì tận thế sẽ đến.