Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 51 : Thôn Vương gia

Ngày đăng: 04:46 19/04/20


Edit: Shuri



Beta: Sâu



Vì muốn ở lại nơi này lâu dài, Diệp Thu tốn một phen tâm tư, tinh tế trang hoàng lại trong nhà, vì trước kia thu thập rất nhiều đồ dùng gia đình trong không gian, tuy rằng cậu không thể trực tiếp lấy ra nữa, nhưng có thể nói là lấy từ trong không gian của Diệp Cẩn.



Nghĩ đến Dụ Tiểu Ngư, Diệp Thu còn lấy ra một đống đồ dùng trẻ em, trong đó có không ít đồ chơi, làm cho Tiểu Ngư vui vẻ mãi không thôi.



Lúc Diệp Cẩn đem một đống đồ chơi ra, ngoại trừ người khởi xướng là Diệp Thu cùng Dụ Tiểu Ngư ngây thơ, gương mặt những người khác đều là biểu tình vi diệu…



Khối băng Diệp Cẩn, sao lại cất nhiều đồ chơi trong không gian như vậy?



Tầm mắt bình tĩnh không chút gợn sóng đảo qua mọi người, Diệp Cẩn mắt liếc Diệp Thu đang ra vẻ vô tội, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng.



Diệp Thu vụng trộm vui sướng bất chợt rùng mình, rụt cổ, thầm nghĩ: “Sao tự nhiên lạnh vậy?”



Trời không còn sớm, Vương thúc cùng Diệp Tây không nghĩ là bọn họ lại đến nhanh như vậy, vốn tính ăn tối đơn giản, bây giờ lại không được, Vương thẩm nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, lại nhìn trong không gian, tính toán món ăn, liền hào hứng xắn áo rửa tay chuẩn bị nấu cơm.



Vương thúc giúp một tay, hai vợ chồng đã vài ngày không gặp, cũng rất tưởng nhớ, tuy không nói ra, nhưng động tác ăn ý cùng tươi cười trên môi vẫn không tắt, đều thể hiện tâm tình vui vẻ của hai người.



Sau khi ăn xong, cả nhà quây quần một chỗ, thảo luận kế hoạch sắp tới.



Nếu đã quyết định ở lại đây lâu dài, như vậy phải hòa nhập với người dân trong thôn, không đến mức phải người người đều thích, nhưng ít nhất không để cho họ có địch ý.



Cũng may Vương thúc Vương thẩm đều được xem như là người trong thôn, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, thôn dân tâm tư thuần phác, tự nhiên sẽ không bài xích họ.



Về phần bọn Diệp Cẩn, tuy chưa từng gặp, nhưng nghe nói đều là cháu của Vương Thúc, không phải con ruột nhưng Vương thúc là người nhìn bọn họ lớn lên, tình cảm so với cha ruột còn thân thiết hơn.



Nếu đều là họ hàng thân thích, thôn dân cũng không có ý kiến gì, hơn nữa rất nhiều gia đình trong thôn có người thân chuyển đến đây sống, chỉ cần không phải là vào ở trong nhà bọn họ, ai cũng không phản đối.



Hơn nữa, nhà Vương thúc toàn là thanh niên trẻ tuổi, cũng yên tâm hơn chút!



Thời buổi loạn lạc như vậy, ai biết được một ngày bỗng nhiên xuất hiện trộm cướp lưu manh. Đến lúc đó trong thôn toàn già cả yếu nhược, nếu không có trai tráng, họ không biết chết lúc nào đâu!




Cành khô rơi xuống đất liền thành một bông hoa cao nửa người, có chút bất đắc dĩ nhìn loại hoa kỳ lạ trước mặt, Diệp Thu thật sự không thể bỏ qua âm thanh không ngừng kêu đói của nó, từ trong kho lấy ra hai con gà.



Cây hoa “gặp” thịt càng thêm kích động, cành lá duỗi dài, nháy mắt đem hai con gà nuốt vào bụng.



Thập phần nhân cách hóa, ợ một cái, thịt thịt hạnh phúc quơ quơ cành lá, duỗi bông hoa to lớn, cọ cọ Diệp Thu.



Nhẹ cười cười, Diệp Thu vươn tay sờ sờ đầu nó.



Có sủng vật như vậy, cũng không tệ.



Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng giết được tang thi còn biết làm nũng, không có việc gì còn có thể chưng làm cảnh, coi như đa tác dụng.



Tắm rửa xong Diệp Cẩn đẩy cửa vào phòng thì không thấy một bóng người, khơi mi, buông khăn mặt trong tay xuống, vào không gian.



Diệp Thu đang ôm thịt thịt giúp nó gãi ngứa, làm nó “hoa lá bay loạn”, cành lá vung vẩy.



Sắc mặt vi diệu trong chớp mắt, Diệp Cẩn bình tĩnh tiến lên phía trước.



“Anh?” Diệp Thu đang chơi vui, quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt nghi hoặc, đứng ở sau lưng mình làm gì?



Cúi người hôn lên mặt cậu, Diệp Cẩn nói: “Ngày mai có cuộc họp.”



“Họp?”



“Ừ.”



Diệp Thu kinh ngạc: “Họp cái gì?”



“Thôn trưởng báo, ngày mai mở họp toàn thôn.”



Nhíu nhíu mày nghi hoặc, đang mạt thế lại mưa to, họp hành cái gì?