Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
Chương 9 : Quét hàng hóa ở cửa hàng tổng hợp
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
Vương thẩm vừa mới đi đến trước cửa phòng Diệp Thu, còn chưa kịp gõ cửa, Diệp Thu ở trong không gian liền phát hiện, nhìn nhìn thời gian, đã hơn sáu giờ chiều, biết Vương thẩm là đến để gọi bọn họ xuống ăn cơm. Nhìn nồi móng heo phải hầm một lúc,vội vàng lôi kéo Diệp Cẩn vừa muối mấy vò trứng vịt đi rửa tay, ra khỏi không gian.
Vương thẩm vừa gõ vài cái, cửa liền mở, ba người cùng nhau đi xuống phòng ăn.
Cứ như vậy qua ba ngày, sáu người mấy ngày nay đều nán lại trong biệt thự, điện vừa bị cắt hôm qua, hiện tại biệt thư là dùng điện của máy phát điện năng lượng mặt trời, hệ thống cung cấp nước đến tối thì ngừng, hoàn hảo Diệp Cẩn suy xét chu đáo, bên trong bể bơi ở lầu ba chứa đầy nước, trong nhà cũng có không ít thùng nước. Như vậy, nước dùng để sinh hoạt cùng nước uống đều có, tuy rằng vẫn không quá thuận lợi, nhưng mà lúc này cũng không có gì phải xoi mói.
Vương thẩm dù sao lớn tuổi, kinh nghiệm sống tương đối phong phú, tuy rằng không nghĩ đến tận thế, nhưng vẫn gọi Vương thúc cùng Diệp Đông Diệp Tây, mấy người cùng nhau ở phòng bếp làm bánh nướng áp chảo (pancake?), luộc khoai lang, đều là lương khô thuận tiện mang theo nhưng no bụng.
Hai người Diệp Cẩn mỗi ngày chính là tiến vào không gian chuẩn bị đồ ăn, hai người còn dựa theo sách làm dưa muối cùng những thứ khác ăn với cơm sáng.
Thời gian còn lại đều là ở trong phòng lên mạng xem TV, chặt chẽ chú ý các loại tin tức.
Hiện tại rất nhiều nơi đã cắt mạng cùng thông tin, hai người cho dù dùng mạng wifi thì tốc độ cũng siêu chậm. Nhưng vì thu thập tin tức nên đều nhịn.
Trong TV vẫn là khung cảnh hết sức thái bình, nói là tình hình dịch bệnh đã được khống chế, đảng cùng quốc gia vẫn dẫn dắt nhân dân chiến thắng khó khăn... Tuy rằng hiện tại có ít người tin tưởng đây chỉ là bệnh truyền nhiễm thông thường, nhưng hiệu quả trấn an của luận điệu trên tin tức vẫn rất cao.
Nếu như nói trong TV là chủ nghĩa lý tưởng, như vậy trên internet chính là chủ nghĩa hương thực. Sự thật, cũng ý nghĩa tàn khốc.
Đại bộ phận đã không dám ra khỏi cửa, tang thi bên ngoài du đãng, động một chút là có thể nghe được tiếng người kêu thảm thiết cùng tang thi gầm rú. Mọi người hiện tại chỉ có thể nơm nớp lo sợ trốn ở trong nhà, cùng đợi cứu viện. Không dám bật đèn, không dám lớn tiếng nói chuyện, bởi vì tang thi sẽ bị âm thành cùng ánh sáng hấp dẫn.
Số lượng quân đội dù sao hữu hạn, người được cứu vẫn là số ít. Đại bộ phận người chỉ có thể cùng đợi trong tuyệt vọng.
Hiện tại mọi người còn có thể đợi ở nhà, nhưng nước uống cùng thức ăn dùng hết rồi còn đâu?
Trên internet chỉ còn một mảnh hắc ám, tin tức cầu cứu ùn ùn kéo đến.
Nhưng mà thế giới này không có chúa cứu thế.
Giữa trưa hôm nay, Diệp Thu Diệp Cẩn cùng Diệp Đông Diệp Tây bốn người toàn bộ võ trang, mở ra hai chiếc Hummer đã cải trang ra khỏi biệt thự.
Đột nhiên, Diệp Cẩn dừng bước, Diệp Thu quay đầu, thở hồng hộc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Diệp Cẩn vẫn như thường, hắn lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Diệp Cẩn, lúc này mới mở miệng, "Anh nhìn thấy kho hàng".
Diệp Thu trợn to hai mắt, "Ở đâu?!"
Diệp Cẩn kéo tay Diệp Thu, đi về phía góc không có người.
Diệp Thu nhìn bên cạnh không có người, lấy tay đem hai chiếc xe thu vào không gian. Đi theo Diệp Cẩn đến kho hàng.
Cửa kho hàng bị khóa bằng xích, Diệp Cẩn nhìn nhìn, tay lấy súng ra.
Súng lục được lắp ống giảm thanh, âm thanh phát ra cũng không lớn, nhưng Diệp Thu vẫn như củ cận thận đem khóa bị phá hư thu vào không gian, lôi kéo Diệp Cẩn nhanh tiến vào kho hàng, đóng cửa kho hàng lại.
Để Diệp Cẩn canh giữ ở cửa chính, Diệp Thu nhìn kho hàng tràn đầy, nhếch môi không tiếng động cười cười, lo lắng chậm trễ thời gian, Diệp Thu nhanh chóng thu vật tư vào.
Kho hàng rất lớn, bên trong chất đầy bột mì, gạo, các loại đồ uống, mì ăn liền, giấy vệ sinh, dầu gội đầu, sữa tắm, bột giặt, các loại rượu, thuốc lá, còn có rất nhiều bánh trung thu...
Diệp Thu nâng tay đem từng cái từng cái thùng thu vào không gian, một bên uống nước giếng bổ sung tinh thần lực, đau cũng vui vẻ.
Thỏa thích đem toàn bộ kho hàng thu vào không sai biệt lắm, Diệp Thu cũng không có thu hết, còn để lại không ít mì ăn liền cùng nước khoáng,vv, tán loạn trên mặt đất, bố trí thành bộ dáng hỗn độn, lúc này mới đi về phía Diệp Cẩn.
"Bên ngoài có người không?"
Diệp Cẩn lắc lắc đầu, ý bảo không có người, hai người mới cẩn thận đi ra khỏi kho hàng.
Nhìn nhìn thời gian, nhanh hơn lúc ước định một giờ, hai người không dừng lại, lưng mang ba lô tràn đầy, chạy ra khỏi cửa hàng.