Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 1 : Dương Dương chưa tròn năm tuổi
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Lúc này là thời điểm tận thế bùng nổ được nửa năm. Từ sáu tháng trước, một đợt biến đổi lớn đã đưa phần lớn loài người hóa thành những cái xác không hồn, cả thế giới bắt đầu trở nên điên cuồng không còn là mái nhà êm ấm nữa.
Trương Duệ Dương ngồi trong túp lều được dựng bằng tấm bạt, màng ni lông và gậy gỗ chống lên, nhóc cắm cúi chơi siêu nhân Ultraman đã bị bẩn, tuy trong lều vừa buồn chán lại vừa nóng nhưng cậu nhóc cũng không chạy ra ngoài chơi. Không có ba bên cạnh thì không thể ra ngoài, dù sao trước đây khi nhóc ở với bà nội thì cũng đã như vậy, những bạn cùng trang lứa khác đều không muốn chơi với nhóc, nhóc đã quen ngồi ngốc một mình rồi.
Mái tóc khô vàng vì thiếu dinh dưỡng ướt đẫm dính vào cái đầu nhỏ. Trương Duệ Dương khẽ mở đôi môi khô nứt rồi thật cẩn thận bưng cái bát nhỏ bên cạnh lên, nhấp một chút nước hơi đục ngầu ở trong, nhóc luyến tiếc không dám uống nhiều vì ba còn chưa uống mà. Nước sông bên ngoài không thể uống, nhóc từng thấy một ông lão vì khát nước chịu không nổi mà múc nước sông uống mấy ngụm, sau đó rất nhanh đã biến thành quái vật ăn thịt người lăm le khắp nơi. Nhóc nghĩ nếu mình cũng bị biến thành bộ dáng đó, ba nhất định sẽ rất đau lòng, tựa như ngày đó ba quỳ trước mặt bà nội, khóc đến mức làm cho nhóc cũng khóc theo. Đáng tiếc là bà nội bị bệnh, ngay cả khi nhóc nói chuyện với bà mà bà cũng chẳng để ý, đút bánh quy cho bà mà bà cũng chẳng ăn, mặt bà thật là béo, trên người còn mọc ra rất nhiều con sâu trắng, nhóc bắt xuống nhưng bắt hoài cũng không hết, nếu không thì bà nội chắc chắn sẽ dỗ dành nhóc giống như với ba vậy, bởi vì bà nội rất nhớ ba. Trước đây khi không bị bệnh, mỗi ngày bà đều nói với nhóc chỉ còn vài ngày nữa thôi là ba sẽ trở về, đến lúc đó họ sẽ cùng đi đón ba, nhưng sau đó bà lại bị bệnh, họ không thể đi đón ba được, cũng may là ba vẫn tìm được nhà.
Cẩn thận đặt bát về chỗ cũ, Trương Duệ Dương cầm Ultraman lên, xoay cánh tay đang giơ lên của nó xuống phía dưới. Mỗi ngày ba đều phải ra ngoài đánh quái thú, sau đó mang những viên đá trong suốt sáng lấp lánh về đổi thật nhiều thật nhiều nước và bánh bột ngô, nhóc cảm thấy ba còn lợi hại hơn cả Ultraman. Nếu ba trở về sớm một chút có lẽ bà nội sẽ không bị ốm, cũng sẽ không bị cái hộp lớn kia đưa lên trời chữa bệnh.
Nhóc nhớ bà nội lắm. Cái tay nhỏ khẽ chống cằm, Trương Duệ Dương nắm một bàn tay của Ultraman lắc lư, bắt đầu ngẩn người.
“Ba ơi, khoan ăn đã.” Có đồ ăn, Trương Duệ Dương rốt cuộc tỉnh táo lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhóc nhét bánh quy và bánh xốp vào trong tay Trương Dịch rồi bò vào cái hốc trong tường, cẩn thận bưng bát nước còn hơn phân nửa ra. “Ba ơi, mau uống nước.”
Nhìn thấy cái bát gần như chưa được đụng đến, ánh mắt Trương Dịch không khỏi chua xót. Còn chưa nói gì, Trương Duệ Dương đã chạy đi nhặt Ultraman đang nằm chơ vơ ở góc lều khiến anh nuốt tất cả những lời muốn nói vào trong cổ họng.
Phải hai viên tinh hạch mới có thể đổi được một bình nước 2,5 lít, so với nước thì bánh xốp dễ có hơn rất nhiều, một viên tinh hạch là có thể đổi được hai cái. Đối với một người bình thường mà nói, để săn bắt một zombie từ trong đàn zombie đều phải đặt cược cả tính mệnh, vì thế số người bị chết không nhỏ, mà có thể giết đủ để đổi thức ăn và nước uống cho một ngày thì đã ít lại càng ít hơn.
Nơi này là thị trấn Vọng Dương, một mặt là sông, hai mặt là núi vây quanh, chỉ có một mặt còn lại là có quốc lộ thông tới huyện Tử Vân, hai bên quốc lộ đều là ruộng đồng. Khi tận thế bắt đầu, ruộng khoai tây vừa nở hoa, hoa trắng li ti điểm trên một mảnh lá xanh tràn ngập sức sống. Bởi vì hoàn cảnh địa lý nơi này đặc biệt, sau khi tận thế bùng nổ, mười lăm người dị năng hệ thổ liên thủ với nhau mất trọn mười ngày xây dựng một tường đất cao 7m dày 5m để lấp kín đường thông với thị trấn, sau đó từng người dị năng và biến dị dọn dẹp zombie trong trấn, thành lập một doanh trại nhỏ cho người sống sót. Ngoại trừ cư dân bản địa, họ còn thu nhận không ít kẻ chạy trốn bên ngoài.
Sau hai tháng kể từ khi tận thế bùng nổ, Trương Dịch mới mang theo Trương Duệ Dương đến nơi này. Anh là người ở huyện Tử Vân, sống trong khu tập thể dành cho công nhân nhà xưởng. Bởi vì vài năm qua nhà xưởng đóng cửa, ít người nên cũng rất yên tĩnh. Thời gian đầu khi tai họa mới phát sinh, nơi đó không tính là quá nguy hiểm nên anh cũng không nghĩ tới chuyện rời đi. Mãi đến khi rốt cuộc cạn kiệt nước sạch, anh mới không thể không chuyển đến nơi khác để tìm kiếm đường sống. Chỉ là tình hình hiện nay đối với một người bình thường đã rất khó khăn, lại càng khỏi nói đến một người thường bị tật ở chân mà còn mang theo con nhỏ như anh.