Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 2 : Mất đi nhà

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Hôm nay ba ba về trễ quá.” Trương Duệ Dương ôm Ultraman bò lại, chà chà dấu chân trên Ultraman, sau đó lại dùng đôi tay bẩn lấy bánh quy trong tay Trương Dịch.



Trương Dịch nhìn thấy vậy, muốn nói gì đó nhưng đôi môi mấp máy một chút, cuối cùng vẫn không ngăn cản. Tất cả nguồn nước đều đã bị ô nhiễm, anh thà để con trai ăn bẩn một chút cũng không dám mạo hiểm cho nhóc rửa tay bằng loại nước đó. Thế nhưng anh không nghĩ đến cậu nhóc lấy bánh quy ra lại đưa đến miệng của anh trước.



“Ba ăn đi.”



Cậu nhóc được bà nội dạy bảo kĩ càng nên rất ngoan, không giống đa phần đám trẻ con cùng tuổi bảo vệ đồ ăn của mình và lại càng không khóc nháo đòi này đòi nọ. Chí ít là từ khi Trương Dịch nhìn thấy con trai ngày hôm ấy, chỉ khi mẹ anh bị hoả táng cậu nhóc mới bởi vì luyến tiếc bà nội mà khóc một lần, nhưng vẫn là kiểu vụng trộm lau nước mắt, anh nhìn mà trái tim như thít chặt lại, anh càng hy vọng nhóc có thể giống như những đứa trẻ khác không kiêng nể gì mà khóc lớn ra.



“Ba không thích ăn bánh quy, Dương Dương ăn đi.” Trương Dịch sờ sờ đầu cậu nhóc, nhìn thấy thân hình con trai không đủ dinh dưỡng, trong lòng lại đau xót, thống hận chính mình quá vô dụng.



Anh vốn là đội trưởng đội cảnh sát, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bản lĩnh phá án nhanh chóng mà mạnh mẽ, trong thời gian tại chức anh đã phá được rất nhiều vụ án lớn, về phần những vụ nho nhỏ thì đếm không xuể, đương nhiên cũng vì thế mà đắc tội với không ít người. Cộng thêm tính cách  của anh cương trực công chính, không tránh khỏi cản đường một số kẻ, cuối cùng rơi vào hãm hại, bị vu tội không làm tròn trách nhiệm mà phải ngồi tù. Thời hạn tù kéo dài năm năm, khi đó vợ anh đã mang thai năm tháng.



Chờ đến khi Dương Dương chào đời thì vợ anh liền đòi ly hôn, sau đó giao Dương Dương cho mẹ anh rồi bỏ đi. Anh cũng không trách người vợ trước, dù sao cũng là do công việc của anh, cô mà còn theo anh thì sẽ chẳng có được cuộc sống an lành, cho nên khi cô muốn nhà cửa và toàn bộ tiền gửi ngân hàng, anh đều cho cô. Anh chỉ cảm thấy có lỗi với Dương Dương và mẹ mình. Anh đã nghĩ rằng chờ đến khi ra tù anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho hai người họ, không ngờ chờ đợi anh trở về lại là thân thể mẹ già đã bắt đầu hư thối và tận thế bất ngờ xảy ra.
Trương Dịch biết mình thất thố, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng con trai để trấn an, lại vụng trộm lau sạch nước mắt trên mặt, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Bánh bột ngô cứng quá… ba bị nghẹn.” Thanh âm khàn khàn, ngược lại thật giống như là bị nghẹn.



Nhóc con dĩ nhiên cho là thật, vì thế vỗ vỗ đôi tay nhỏ, cố gắng thoát ra khỏi lòng Trương Dịch, sau đó cẩn thận bưng chén nước lên: “Ba mau uống nước, uống nước sẽ hết nghẹn.”



“Ừ.” Nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Trương Dịch không thể từ chối, anh cầm lấy chén nước, cúi đầu làm bộ nhấp một ngụm.



“Còn nghẹn không ba?” Trương Duệ Dương chăm chú nhìn Trương Dịch.



“Hết rồi.” Trương Dịch lắc đầu. Suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu khích lệ: “Dương Dương thật giỏi!” Thời gian hai cha con ở chung vốn đã không lâu lại thêm lúc này mỗi ngày anh đều phải ra ngoài tìm tinh hạch và đồ ăn, trao đổi giữa hai cha con thật sự không nhiều, kỳ thật anh còn chưa học được phương pháp để làm một người cha đủ tư cách.



“Là bà nội dạy đó.” Trương Duệ Dương thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì trả lời, sau đó lại hỏi “Ba ơi, chú đẹp trai kia sẽ biến thành quái vật sao?”



Suy nghĩ của trẻ con quá mức linh động, Trương Dịch chung quy cảm thấy mình có hơi theo không kịp.