Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 108 : Long Hạ ra tay

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Mọi người đều biết trong đội của Tống Nghiễn có hai dị năng trị liệu, chỉ bằng điểm này đã đủ khiến hắn tung hoành trong căn cứ rồi, nhưng mọi người không biết, con số này không phải hai mà là ba. Long Hạ, một trong số vệ sĩ của Tống Nghiễn, người phụ nữ từng dành ra chỗ ngồi trên xe cho nhóm Lý Mộ Nhiên, lấy thân thủ nhanh nhẹn dũng mãnh cùng dị năng hệ hỏa biến thái khiến người ta biết đến, nhưng bởi có Vân Tắc và Tiêu Thắng chắn phía trước nên không quá khiến người ta chú ý. Không ai biết, cô được Tống Nghiễn coi trọng thực ra là vì năng lực chữa trị không hiển lộ ra trước mặt người khác của cô vượt xa hai người dị năng hệ trị liệu khác.



Chẳng qua, đây cũng không phải người phụ nữ có thể làm cho người ta yêu thích, tuy rằng cô rất xinh đẹp.



Lúc từ trên xe bước xuống, khi nhìn thấy cửa vào khu chín, trong mắt cô lộ ra vẻ chán ghét không chút che giấu, vẻ mặt càng lạnh đến cực điểm, giống như có ai đó thiếu nợ cô hai triệu tám trăm ngàn vậy. Đối với Trương Duệ Dương đang mở cửa xe từ từ lết mông đi xuống cô hoàn toàn không có ý muốn giúp đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn, đôi mày xinh đẹp không kiên nhẫn cau lại.
Mấy ngày nay không có tuyết rơi nhưng cũng không thấy mặt trời, bầu trời âm u khiến tầng mây đè nén áp lực trong lòng mọi người từ sau trận mưa to mấy tháng trước cũng không buông lỏng, mọi người gần như sắp quên mất cái ấm áp của mặt trời mất rồi, ai cũng cho rằng bản thân đang sống trong địa ngục. Bọn Hoàng Hải dẫn ba đứa trẻ đứng ở ngoài phòng, rụt cổ, chân run rẩy, lạnh đến nỗi hận không thể vo mình lại ném vào trong lò sưởi. Trên thực tế, giao tình của bọn họ với Lý Mộ Nhiên không quá sâu, có thể đợi Long Hạ đến đã là hết lòng quan tâm rồi, không cần thiết phải ở chỗ này. Nhưng có lẽ xuất phát từ sự kính nể đối với chuyện Lý Mộ Nhiên mang theo mấy đứa nhỏ không thân cũng chẳng quen, cũng có lẽ là nhớ lại tình bạn bè hàng xóm giúp đỡ nhau trước tận thế, giờ khắc này không một ai trong bọn họ muốn trở về. Ít nhất, trước khi có kết quả không ai muốn trở về.



Một tiếng, hai tiếng…



Rốt cuộc, trong phòng truyền đến vài tiếng nói không rõ lắm, tiếp đó cánh cửa đang đóng được mở ra, Long Hạ cầm chiếc khăn trắng như tuyết vừa lau vừa đi ra từ bên trong, không nhìn đến ánh mắt mong chờ của những người xung quanh, tiện tay ném đi mảnh khăn không dính chút vết bẩn nào, không nói một lời nghênh ngang mà đi.



“Đệt, cô ả này mẹ nó ngông cuồng quá!” Dư Kiến Quân nhịn không được chửi một câu, mà mấy đứa nhỏ phía sau đã chạy vọt vào trước, sau đó liền vang lên tiếng reo vui vẻ.