Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 109 : Dũng cảm xin lỗi

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Cơn sốt của Lý Mộ Nhiên vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống nhưng miệng vết thương trên lưng đã sắp khỏi hẳn, Long Hạ để lại một chai thuốc hạ sốt cho bọn họ. Phó Đam cũng đã tỉnh, đang ngồi ở đằng kia sững sờ nâng cánh tay của mình, sắc mặt hai người cũng không phải quá tốt. Chẳng qua sau khi mọi người tiến vào, Lý Mộ Nhiên vẫn lên tinh thần đáp lại lời thăm hỏi và cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, cho đến khi tiễn bước hết mọi người cô mới thở mạnh ra, nhìn về phía Phó Đam đang yên lặng.



“Chị ơi, sau này… chúng ta cho dù chết, cũng không đi cầu xin người khác nữa, được không?” Phó Đam đột nhiên mở miệng, khiến ba đứa nhỏ đang vui vẻ nhảy nhót vì hai người họ đã khỏe lên nháy mắt an tĩnh lại, mờ mịt lại không biết làm sao nhìn hai người.



Tay Phó Đam không thể khôi phục lại hoàn toàn như trước kia, tuy miệng vết thương đã khép kín nhưng bởi vì bị hoại tử mất một đoạn gân thịt mà có vẻ cong cong dị dạng. Chỉ là điều khiến cậu nói như vậy cũng không phải xuất phát từ nguyên nhân đó.



“A Đam…” Lý Mộ Nhiên kêu lên, lại không thể nói tiếp được nữa.




Trương Duệ Dương ngồi trong lòng cậu, nghe vậy cũng không vui lên, ngược lại cái đầu nhỏ gục xuống, rầu rĩ nói “Anh ơi, xin lỗi anh, Dương Dương không nghe lời, hại anh bị thương. Dương Dương hư, anh đánh mông Dương Dương đi.” Lo lắng sợ hãi hai ngày, nhóc con rốt cục cố lấy dũng khí xin lỗi Phó Đam.



Lý Mộ Nhiên vốn đang cười tủm tỉm nhìn một lớn một nhỏ động viên lẫn nhau, nghe đến câu đó, sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên lau lau mắt, kêu Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh không thực sự hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đi nấu cơm. Giằng co một ngày, mấy đứa nhỏ chỉ sợ là chưa ăn gì cả.



Mà Phó Đam được trịnh trọng xin lỗi cũng ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên cảm xúc mà ngay cả chính cậu cũng không hiểu được, có chút chua xót lại có chút mềm mại, mà tay phải tàn tật khiến cậu tuyệt vọng thống khổ tựa hồ cũng không còn mãnh liệt như trước nữa. Cậu đặt cằm lên đỉnh đầu Trương Duệ Dương, ôm nhóc vào lòng khẽ đong đưa, ánh mắt rơi xuống góc tường tối om, thấp giọng nói “Không phải Dương Dương sai, là do anh quá ngốc thôi.” Bởi vì cậu quá yếu cho nên mới rơi vào kết cục này, căn bản không thể trách người khác được.



“Anh không ngốc.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu lớn tiếng phản bác, nhưng dường như lại cảm thấy anh trai sau khi tay bị hỏng có thể trở nên ngốc nghếch, vì thế lập tức bổ sung thêm một câu “Sau này Dương Dương sẽ bảo vệ anh.”



Nếu đổi thành một người gần tuổi hoặc lớn tuổi hơn nói ra câu này, Phó Đam với lòng tự trọng mạnh mẽ có thể sẽ chê cười thành tiếng, thậm chí vì thế mà cảm thấy nhục nhã đến mức căm phẫn, nhưng đổi thành một đứa nhỏ năm tuổi, cậu lại thấy thật sự cảm động, trong lòng cũng không cho là thật, miệng lại ừ một tiếng, cười nói “Được, sau này anh A Đam sẽ theo Dương Dương lăn lộn nha.” Cậu cũng không phát hiện, trải qua chuyện lần này khoảng cách giữa cậu và Lý Mộ Nhiên, Trương Duệ Dương trong lúc vô tình dường như càng tiến gần hơn.