Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 124 : Lao động trẻ em

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Titan



Beta: Yến Phi Ly



Dù là người nghĩ tới việc chuyển đến huyện Dung Hà đầu tiên như Nam Thiệu hay người vẫn luôn lãnh đạo đội từ trước đến giờ như Kiều Dũng đều không nghĩ tới trong huyện bị thực vật biến dị bao phủ lại có khả năng tồn tại người sống sót. Cho nên khi họ nhìn thấy một sinh vật thấp bé hình người toàn thân trên dưới quấn một lớp lá to màu xanh lục trông như con khỉ từ đầu phố chạy qua đều lắp bắp kinh hãi. Không đợi Kiều Dũng giao việc, Lưu Hạ và biến dị tốc độ Trâu Triết đã đuổi theo, chẳng qua sau đó lại nhanh chóng trở về.



“Thứ kia chui qua đàn zombie chạy đi. Mẹ nó, những nơi chạy qua đều thối muốn chết, đầu cũng bị hun phát ói!” Lưu Hạ nói, hiển nhiên đã không cho thứ kia là người.



“Sao tôi cảm thấy huyện này có nhiều thứ cổ quái hơn bên ngoài nhỉ?” Trâu Triết cau mày băn khoăn. Từ mùi tanh tưởi buổi tối ngày đầu tiên đến cây ăn zombie không lâu trước đó làm bọn họ phải chạy đường vòng tóe khói, lại đến thứ không biết là zombie hay là động vật biến dị trước mắt này, tuy không giống nhau nhưng đều làm người ta lo lắng.



“Không phải là zombie lại tiến hóa chứ?” Có người đưa ra ý kiến.



“Tôi thấy không giống, chưa thấy zombie nào gặp chúng ta còn biết chạy.” Vừa nghe liền biết giả thiết trên không đáng tin cậy.



“Vậy có lẽ là tiến hóa trí tuệ?”



“Đậu má! Còn muốn để con người sống nữa không hả?”



“Được rồi, chuyện này tính sau, lên đường quan trọng hơn.” Kiều Dũng bất đắc dĩ cắt ngang mấy suy đoán linh tinh, không phải hắn không thèm để ý đến vật vừa nhìn thấy, chẳng qua nhiệm vụ chính yếu của bọn họ hiện tại là tìm chỗ ổn định, bằng không mỗi lần gặp phải chuyện kỳ quái liền dừng lại điều tra rõ, chắc năm sau cũng không đến được chỗ Ủy ban mất.



Cũng vì ‘thứ’ màu xanh biếc kia không có ý đối địch với bọn họ cho nên mọi người chỉ thuận miệng đàm luận đôi câu, vả lại dù muốn tìm hiểu rõ ràng cũng biết phân biệt chuyện chính phụ. Chỉ có Trương Dịch có vẻ tâm thần không yên, liên tục ngoái xem hướng chạy trốn của vật nhỏ hình người màu xanh biếc kia.




Lý Mộ Nhiên phát hiện ở bên lũ trẻ này vừa dễ dàng bị cảm động vừa dễ dàng bật cười, làm thần kinh tựa như ngày càng trở nên tinh tế mẫn cảm, cô hiểu chuyện này trong tận thế không phải một hiện tượng tốt, nhưng càng rõ ràng hơn mình đã không thể dễ dàng vứt bỏ bọn nhỏ. Có lẽ trong tương lai, so với những người trưởng thành ở chung với bọn nhỏ càng dễ chịu hơn, chỉ cần cô thiệt tình đối xử tốt sẽ được đối xử chân thành lại, ít nhất không cần lo lắng bị người ta đâm sau lưng.



Đêm nay Lý Mộ Nhiên trằn trọc khó ngủ, bả vai bị ma sát tróc da, đau đớn nóng rát, xương cốt toàn thân trên dưới tựa như bị đánh nát rồi xếp lại lần nữa, không nơi nào còn nguyên. Một ngày dùng thể lực để sống sót mà cô còn như thế, huống chi là mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ. Cô sờ sờ tay Trương Duệ Dương đang nằm trong ngực, xác định vải băng bó không bị lỏng ra, trong lòng lại lần nữa nghĩ về kế hoạch phía trước.



Rời đi – so với việc mệt chết ở chỗ này mà ăn không đủ no, chi bằng rời đi tìm một đường sống. Chỉ là bên ngoài hiện giờ nguy cơ tứ phía, bọn họ không có xe cũng không biết lái xe, làm như thế nào mới có thể tìm được nơi cư trú tiếp theo?



Bác Vệ quá xa, nghe nói đi đường quốc lộ phải hơn hai ngàn cây số. Cô mang theo mấy đứa nhóc thực sự không có cách nào dựa vào hai chân tới đó, hơn nữa cô và đám trẻ không có dị năng, dù đi đến nơi nào chỉ sợ cuộc sống cũng không tốt lên được, việc này thật sự làm người ta đau đầu.



Lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra biện pháp thích hợp, buổi sáng dậy tinh thần Lý Mộ Nhiên không được tốt lắm, đun nước sôi cho bọn nhỏ đỡ phải dùng nước lạnh đánh răng, mặt cũng không rửa, sau đó ăn chỗ bánh bột ngô còn dư lại ngày hôm qua rồi định đi làm sớm, lại không nghĩ tới lúc đang ăn có người tới giúp cô giải quyết vấn đề trăn trở cả đêm qua.



“Chúng tôi muốn đi phố Tây Lăng làm nhiệm vụ, mấy người có đi cùng không?” Người tới là Long Hạ, cô nàng có vẻ rất không kiên nhẫn, hiển nhiên không rõ Tống Nghiễn vì sao lại muốn cô tới hỏi một tiếng, trên đường mang theo mấy kẻ phiền phức không có bản lĩnh này chẳng phải rất phiền sao?



Lý Mộ Nhiên sửng sốt, tức khắc có loại cảm giác mừng rỡ vui vẻ khi đề bài khó được dễ dàng giải quyết, vội liên tục gật đầu “Có có, chúng tôi đi.” Dáng vẻ gấp gáp như sợ đối phương đổi ý. Cô tuy không quen thuộc Đông Châu, cũng không biết phố Tây Lăng ở hướng nào, nhưng bây giờ với cô, chỉ cần có thể dẫn bọn nhỏ rời khỏi căn cứ này, an toàn đến một thành thị khác mà bọn họ có thể dựa vào việc giết zombie đổi vật tư để sinh tồn cũng đã tốt rồi. Đến nỗi việc muốn đi đến đâu hoàn toàn không quan trọng nữa.



Long Hạ hơi thất vọng, thực ra cô hy vọng đối phương từ chối. Nhưng bởi vì là ý của Tống Nghiễn cho nên cô cũng không làm việc dư thừa để bọn họ thay đổi ý định. Cũng không dừng lại lâu, bảo bọn họ nhanh chóng lấy đồ cần mang rồi lập tức đi theo mình.



Lý Mộ Nhiên sợ chậm một chút Long Hạ sẽ có cớ bỏ họ lại, quơ vài cái liền nhét hết đồ có thể mang đi vào ba lô phân ra trên lưng bọn trẻ, còn cô trực tiếp cuốn chăn đệm ôm theo. Long Hạ thấy thế không khỏi giật giật khóe miệng, hoài nghi ngài Tống có phải trước đó nói lộ ra cái gì với cô gái này không, bằng không cô ta sao lại chuẩn bị như thể một đi không trở về thế này.



Mà ngay sau khi bọn họ ra khỏi khu nhà ở lâm thời, cửa phòng cách vách mở ra, Quỷ Bệnh xách theo một cái túi dẹp lép từ bên trong đi ra.