Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 125 : Rời khỏi căn cứ

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



“Chào chú Bệnh.” Trương Duệ Dương và mấy đứa trẻ lần lượt chào Quỷ Bệnh, lễ phép loại từ “Quỷ” mà mình cho là không lịch sự kia đi, dù cho không được đáp lại vẫn cười hì hì như cũ. Ước chừng là bị Trương Duệ Dương ảnh hưởng lại thêm Lý Mộ Nhiên cưu mang, có chỗ dựa vào nên Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn trác lại bắt đầu trở về dáng vẻ của trẻ con, không còn giữ vẻ sợ hãi rụt rè, lúc nào cũng e dè cẩn thận nữa. Chẳng qua Phó Đam lại trưởng thành rất nhanh, nghiễm nhiên xem mình trở thành một nửa trụ cột cho nên lúc làm việc luôn liều mạng còn khi bình thường lại vô cùng bình tĩnh.



Lý Mộ Nhiên sớm từ miệng đám nhỏ biết được Quỷ Bệnh đã từng giúp đỡ cô, cho nên thân thiện chào hỏi đối phương, không hề ngạc nhiên khi cũng bị phớt lờ. Cả lớn và nhỏ đều không cảm thấy lúng túng, nhiều lần như vậy cũng đã thành thói quen rồi. Có điều lại khiến Long Hạ liếc nhìn Quỷ Bệnh thêm vài lần, cuối cùng khi kết luận đối phương lúc nào cũng có khả năng chết vì bệnh lao cô bèn không chú ý tới gã nữa.



Trên đường lại gặp đám người đã từng cùng nhau kề vai chiến đấu, bọn họ đang chuẩn bị đi làm công cho căn cứ, trông thấy đám Lý Mộ Nhiên có vẻ như muốn đi xa không khỏi hiếu kì thăm hỏi vài câu.



“Em muốn mang tụi nhỏ đi nơi khác, đúng lúc chủ nhiệm Tống đi Tây Lăng nhận nhiệm vụ cho nên chuẩn bị nhờ xe của anh ấy.” Lý Mộ Nhiên cũng không giấu giếm. Bởi vì suy xét đến việc trong thời kì này người thường ra khỏi căn cứ căn bản khó có đường sống, mà người dị năng bất kể là lúc nào cũng đều nhận được đãi ngộ tốt hơn, nếu nghĩ tới việc rời đi thì hẳn là đầu óc có vấn đề. Chung quy có một căn cứ lớn làm chỗ dựa, khi đối mặt số lượng lớn zombie và sinh vật biến dị vẫn tốt hơn là phải chiến đấu một mình. Cũng vì nhận định này, căn cứ trừ bỏ hạn chế vài thế lực lớn đi nhận nhiệm vụ bên ngoài bởi vì sợ làm cho số lượng thiếu hụt quá lớn khiến thực lực căn cứ giảm mạnh, thì đối người dân bình thường đi hay ở căn cứ căn bản không thèm để ý.



Dư Kiến Quân ngẩn người, liếc nhìn đám Hoàng Hải ngầm hỏi, trên mặt lộ ra vẻ tính toán.



“Em gái, chờ tụi anh hai phút.” Dư Kiến Quân không hề khách sáo dặn Lý Mộ Nhiên, cũng mặc kệ đối phương có đáp ứng hay không đã quay đầu kéo Hoàng Hải và vài người nhỏ giọng thảo luận, có người gật đầu có người lắc, cuối cùng Dư Kiến Quân luôn là vẻ không nóng không lạnh giờ đây lại lộ ra biểu tình kiên định hiếm thấy, nện bước đến bên cạnh Lý Mộ Nhiên “Em gái, em xem mang theo vài người nữa có được không? Người không nhiều, đi theo gồm anh, Hoàng Hải và Hà Quý.” Nói đến cái tên cuối trên mặt anh ta đã lộ ra vẻ cầu xin.



Lý Mộ Nhiên muốn hỏi tại sao họ lại rời đi, dẫu sao bọn họ cũng là đàn ông trưởng thành, cho dù làm công cũng có thể ăn no, đợi tường bảo vệ được xây xong không chừng sẽ tốt hơn. Không giống cô lo lắng cho đám trẻ không chịu đựng nổi, nếu chỉ đơn độc thì khổ mấy cô cũng sẽ ráng nhẫn nhịn. Chung quy chết tự tại chẳng bì được với sống ỷ lại, không lâm vào tình thế bất đắc dĩ ai lại chịu rời khỏi căn cứ? Chẳng qua thấy sắc mặt Long Hạ đã mất kiên nhẫn, cô chỉ có thể nuốt câu hỏi này xuống, gật đầu đi qua định hỏi thì Long Hạ đã khoát tay.




Sự uy hiếp từ zombie và động thực vật biến dị một khi bị áp chế đạt đến một mức cân bằng nào đó với loài người, mâu thuãn giữa người thức tỉnh vừa người chưa thức tỉnh sẽ bộc phát toàn diện chứ không còn giống hiện tại, tuy đã mơ hồ hiển hiện phân chia đẳng cấp với nhau nhưng vẫn cần đồng tâm hiệp lực chiến đấu với kẻ địch, đa phần người dị năng sẽ không quá đáng quá mức. Đến ngày ấy sinh tồn của người bình thường e rằng sẽ càng gian nan nhục nhã hơn bây giờ.



Môi Hoàng Hải giật giật, chung quy không nói ra khúc mắc và lo lắng của mình. Mặc kệ tương lai thế nào, trước mắt họ phải sống, phải cố gắng sống sót mới được.



Bởi vì sức chiến đấu mạnh mẽ, trước khi lên đường cao tốc, đoàn xe cơ hồ không trì hoãn quá lâu cho dù có đụng phải không dưới ba lượt động vật biến dị và đàn zombie tấn công, lực chiến đấu như vậy cũng khó trách Ngụy Kinh Trì phải kiêng dè. Giữa trưa, con đường đã sớm rời xa căn cứ ngược lại yên bình hơn hẳn, thẳng đến khi rừng rậm dày đặc xuất hiện trước mắt, đoàn xe mới dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn. Người thường trên xe khách được phép xuống xe hoạt động trong phạm vi người dị năng hạn định là an toàn, duỗi tay duỗi chân, giải quyết nhu cầu cá nhân.



Nhìn thấy người của đội dụ zombie trên xe lần lượt lôi bánh quy, màn thầu trong balo ra bắt đầu ăn, Lý Mộ Nhiên mới phát hiện một vấn đề thật đau đớn, bọn họ không có đồ ăn. Không phải là không mang mà là trừ một ít muối và gia vị, thực phẩm họ tích góp được đã tiêu hao gần hết khi xây dựng tường phòng thủ, hiện tại không hề có chút đồ ăn nào. Không biết hành trình sẽ kéo dài mấy ngày mà cũng không thể để lũ trẻ liếm muối qua ngày được. May mắn trước khi lên đường họ đã rót mấy bình nước, không thì sợ rằng ngay cả nước cũng chẳng có mà uống.



Ngược lại thì đám Hoàng Hải còn mang theo ít thức ăn, chẳng qua bọn họ có toàn là gạo sống, bột mì, buổi sáng đi quá vội không kịp nấu sẵn mấy thứ này, vì thế mấy người nhìn nhau, trừ cười khổ lắc đầu thì đúng là không cách nào khác. Đoàn xe chỉ nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, không có khả năng chờ bọn họ chậm rãi châm lửa nấu ăn.



Đội dụ zombie chú ý thấy tình huống của họ, tức thì dâng lên cảm giác vượt trội khó tả, ngay cả tiếng nhai nuốt đều bất giác phóng đại lên.



“Mộ Nhiên à, dì nói con chứ, sao ra ngoài mà không chuẩn bị tí thức ăn nào vậy, con đói không sao nhưng bọn nhỏ sao chịu nổi, lỡ có chuyện gì…” Người phụ nữ trung niên lần trước gặp mặt đã chủ động chào hỏi Lý Mộ Nhiên mở miệng dạy bảo cô, nếu không phải bà ta vừa cắn bánh quy vừa lên mặt thì nghiễm nhiên sẽ là dáng vẻ người lớn tận tình khuyên bảo. Bà ta cũng họ Lý, tên đầy đủ là Lý Ngọc Lan. Bà thím này từng mượn cái danh cùng họ để tiếp cận lấy lòng Lý Mộ Nhiên, đợi đến khi phát hiện đối phương không bằng mình liền trở mặt, đổi thái độ ngay.



Lý Mộ Nhiên đột nhiên đứng lên, dẫn đám nhỏ đi xuống cuối xe, làm cho câu cuối của Lý Ngọc Lan nghẹn ở đó, mặt bà ta tức giận đỏ bừng. Cuối cùng phỉ nhổ sau lưng đám Mộ Nhiên, lên giọng mắng “Lũ không biết thức thời! Uổng công tôi còn định chia ít đồ ăn cho mấy người.” Câu sau cùng ấy đương nhiên là để giữ thể diện cho mình mà thôi, căn bản sẽ chẳng có ai tin.