Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 131 : Điểm nghỉ chân mới

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Chạng vạng ngày thứ ba, thành phố Tây Lăng đã trong tầm mắt. Nhà tầng cao vút, cầu vượt đan xen xoay vòng, những chiếc xe vô chủ với đuôi xe bị tông bẹp dúm, cả thành phố chìm trong tĩnh lặng. Cây cối nhiều màu sặc sỡ đang diễu võ giương oai, tuyên cáo mình giờ là chúa tể của thế giới này. Tiếng động cơ phá tan sự tĩnh mịch như địa ngục, trong trung tâm thương mại, cao ốc, văn phòng, siêu thị, trong thùng xe nghiêng trên đất… từng đám zombie xông ra, cổ họng như xé gió phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, nhiệt tình mà kích động nghênh đón đồng bạn mới hoặc là bữa tiệc lớn của chúng nó.



Đoàn xe không tiến vào thành phố Tây Lăng mà là đi vòng qua để tránh đàn zombie, chạy về phía một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại thành. Tây Lăng chuyên sản xuất nhôm, từ việc lấy quặng, ô-xy hoá điện giải, đến cuối cùng trở thành nhôm nguyên khối và chế phẩm từ nhôm, tất cả đều được hoàn thành ở ngoại ô thành phố, cuối cùng vận chuyển đi khắp nơi bằng xe lửa. Nơi bọn họ đến là khu xưởng điện giải nhôm, trong đó nhà xưởng san sát, diện tích xanh hóa rộng lớn, lúc này đã bị thực vật biến dị đàn đàn lớp lớp chiếm cứ, ở giữa còn có thể nhìn thấy zombie lẻ tẻ.



Người dị năng dùng dị năng chống lại đám thực vật biến dị trên đường chính, sau đó lái xe đến một kí túc xá cho công nhân viên chức, đêm nay mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nhìn sự quen thuộc của bọn họ, hiển nhiên đã sớm xác định sẽ tới đây. Lý Mộ Nhiên không biết họ đã do thám trước khi đến đây, chờ sau khi Hoàng Hải ra ngoài tìm củi đốt buổi tối, theo bản năng mà dùng dị năng tra xét bốn phía, muốn nhìn một chút xem có thể tìm được thức ăn hay không, trong lúc vô tình lướt qua những chiếc xe bồn chứa xăng đậu lần lượt cùng với xe tải phủ bạt xanh chứa đầy vật tư quân đội. Khó trách đoàn xe của chủ nhiệm Tống lại dùng xe thoải mái như thế, hóa ra do có rất nhiều xăng.
Lý Mộ Nhiên mỉm cười lắc đầu, cuối cùng cô vẫn không tiết lộ dị năng của mình cho ba người ấy, dù sao không phải một đội, nói hay không cũng không quan trọng. Đám Hoàng Hải cũng không tiếp tục hỏi thăm, về phần nửa bình cao kia, do Lý Mộ Nhiên cố chấp nên cuối cùng bọn họ cũng nhận lấy. Cho dù thứ này có hữu dụng như lời Quỷ Bệnh nói hay không, vẫn nên chia đều cho những người biết mới tốt, không hữu dụng thì không cần suy nghĩ nhiều, khiến thứ này thần thánh hóa, nếu hữu dụng… việc tốt cùng hưởng, đương nhiên cũng sẽ tự giữ miệng.



Một đêm an toàn, ngày mới bắt đầu, thỉnh thoảng có đoàn xe đến, tất cả đều là vệ sĩ đảm bảo an toàn cho Tống Nghiễn bị căn cứ điều ra ngoài dọn dẹp. Trừ Quỷ Bệnh với đám nhóc chưa hiểu chuyện, mấy người Lý Mộ Nhiên và Hoàng Hải đều bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc, hầu như đều cho rằng Tống Nghiễn dẫn tất cả chiến lực chủ lực tại căn cứ Đông Châu theo.



Đến ngày thứ năm, mới sáng sớm tinh thần đám Long Hạ đã phấn chấn, vẻ mặt thoải mái sung sướng, giống như chờ đợi gì đó, Lý Mộ Nhiên được Tiêu Thắng lén lút thông báo, theo kế hoạch ban đầu, hôm nay ngài Tống sẽ đến.



Nhưng khiến tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là, giữa trưa, đúng là có mấy chiếc xe đến nhưng không thấy bóng dáng Tống Nghiễn đâu, sắc mặt vệ sĩ Vân Tắc của hắn âm trầm, bề ngoài chật vật đi đến, mà trong tay Vân Tắc đang đỡ một người đàn ông anh tuấn hình như bị thương rất nặng. Gương mặt ấy hoàn toàn xa lạ.