Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 132 : Bạn cũ Lâm An

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Những người quen Tống Nghiễn lâu đều biết hắn có người bạn thân tên là Lâm An, cùng với vợ của Lâm An là Tô Huy, họ từng được mệnh danh là ‘Ba kiếm khách’ của đại học Y. Tấm gương của bọn họ thậm chí trong mắt sinh viên trên dưới mấy khóa cũng có thể coi là nhân vật làm mưa làm gió, Lâm An công tử như ngọc, Tống Nghiễn hào hiệp, cô gái Tô Huy nhẹ nhàng thanh cao cơ hồ đều được đàn em khóa dưới thậm chí cả những thầy cô quý mến bàn luận say sưa, truyền qua truyền lại, sắp đến mức bị thần thánh hóa.



Đương nhiên, có thể được đông đảo thầy cô chú ý thì trước hết thành tích của họ nhất định phải thật xuất sắc, mà có thể được đàn em khóa dưới ngay cả mặt mũi bọn họ đều chưa thấy qua nhưng vẫn biết rõ, lại là vì chuyện tình cảm rắc rối tay ba. Hai thanh niên xuất sắc hơn người cùng thích một cô gái xinh đẹp, hai người lại là bạn thân đến không thể thân hơn, quả thực không có câu chuyện nào ‘máu chó’ hơn chuyện này. Nghe nói, sau này Lâm An vì không muốn bạn tốt phải đau khổ mà lựa chọn rút lui, ngược lại kết quả cuối cùng lại ôm được mỹ nhân về, Tống Nghiễn nhận thất bại ấy đương nhiên là ảm đạm buông tay, nhập ngũ, hình như sau này còn ra nước ngoài du học. Thế nhưng tình bạn của ba người cũng không bị ảnh hưởng, mà khi câu chuyện bị đồn thổi ra ngoài theo đủ chiều hướng thì chẳng qua nó cũng chỉ trở thành một việc vui thôi.



Điều tất yếu là người bên cạnh Tống Nghiễn hiểu biết tỉ mỉ về chuyện này hơn một chút. Những thứ khác không nói, chuyện ba người là bạn thân thì là sự thật. Cho nên sau khi tận thế đến, bởi vì Lâm An đến tỉnh khác tham gia một hội thảo chuyên ngành mới không ở nhà, may mắn là vợ con anh ta không bị biến thành zombie, sau đó Tô Huy đưa con trai lái xe lao ra ngoài khu nhà tìm được Tống Nghiễn, kể từ đó vẫn luôn được hắn bảo vệ. Tống Nghiễn vốn dự định đến thủ đô là đại bản doanh nhà mình, sở dĩ đi vòng qua Đông Châu chính là vì tìm kiếm Lâm An, không ngờ chưa tìm được người đã xảy ra mưa to, cuối cùng bởi vì thực vật biến dị chặn đường mà kẹt lại tại nơi đây.



“Ý anh là Ngụy Kinh Trì trở mặt, cầm tù anh Tống và mẹ con chị Tô sao?” Tiêu Thắng nhíu mày, mắt nhìn Lâm An đang được người dị năng hệ trị liệu chữa thương, trầm giọng hỏi Vân Tắc. Nhóm họ có ba dị năng trị liệu, trừ Long Hạ thì chỉ có một người đến đây, một người khác đã phản bội. Lần này Tống Nghiễn diễn thật thật giả giả, một là vì mượn cơ hội rời khỏi căn cứ, hai là muốn loại bỏ những người không đủ trung thành. Trong tận thế, nếu không thể có năng lực thần sầu, thế lực dù có cường thịnh thế nào cũng có thể sụp đổ, Tống Nghiễn dù không cản đường sống của ai nhưng loại người gió thổi cỏ lay liền dao động, hắn tuyệt đối không cần, còn như người trong đội dụ zombie thì đương nhiên là không tính. Chẳng qua tính kế người khác, kết quả không cẩn thận tự mình lại dính bẫy, vậy chẳng phải chuyện tốt gì. Hơn nữa, Lâm An này là xảy ra chuyện gì, lúc trước vì sao làm cách nào cũng không tìm thấy người, đến thời khắc mấu chốt này lại xông ra?




Mộ Nhiên sửng sốt “Tinh hạch ấy ạ?” Nghe được hai chữ này, không hiểu sao cô lại cảm giác bất lực như thể cầm di động xịn nhưng hết pin cũng không có cách nào để sạc “Anh nói tinh hạch Vực sao, nhưng lâu như vậy tôi mới gặp được một con, chỉ sợ không tìm được, hơn nữa…” Hơn nữa hiện tại cho dù dị năng của cô có thể sử dụng thì vẫn chưa có năng lực giết chết Vực để lấy tinh hạch, chẳng lẽ còn nhờ gã hỗ trợ?



“Tinh hạch zombie.” Quỷ Bệnh lãnh đạm đáp.



Lý Mộ Nhiên hơi nhẹ nhàng thở ra, vốn định hỏi tiếp tinh hạch Vực và tinh hạch của zombie có lợi gì cho dị năng của cô, nhưng nhìn sắc mặt của gã lại biết điều mà nuốt xuống. Cô vẫn nên tự mình tìm hiểu từ từ thì hơn.



Mấy ngày kế tiếp, Lâm An không để ý trạng thái tinh thần còn chưa khôi phục đã nhanh chóng phát ra vài mệnh lệnh, dù là nhân vật cấp cao trong đoàn như Long Hạ hay Tiêu Thắng cũng gần như đều bị phái ra ngoài, dẫn người dùng chiến thuật luân phiên tập kích căn cứ Đông Châu, cần phải để Ngụy Kinh Trì mệt mỏi, cuối cùng không thể không ngồi xuống đàm phán với bọn họ. Mặt khác, lại để bốn tổ dị năng tìm cách lẻn vào căn cứ, chưa nói đến việc cướp người ra, nhưng ít nhất có thể có tác dụng bảo vệ. Hai việc cùng làm, có khả năng bảo đảm an toàn cho Tống Nghiễn lớn nhất. Bởi vì trọng điểm đều là vì cứu Tống Nghiễn, cho nên ngay cả Long Hạ không phục nhất cũng chưa dị nghị gì. Hơn nữa phong độ của Lâm An này rất tốt, xử sự lại thành khẩn khiêm tốn, rất dễ dàng đạt được thiện cảm của không ít người. Mà ngay cả đám Lý Mộ Nhiên, anh cũng rút ra chút thời gian tự mình đến gặp một lần, chỉ vì cô là người quen cũ của Tống Nghiễn. Cho dù trừ Lý Mộ Nhiên, bọn họ đều không phải người thức tỉnh, hơn nữa có ốm yếu và trẻ nhỏ, anh cũng không hề có chút khinh thường nào.



“Người họ Lâm kia hóa ra rất dễ chịu.” Đám người đi rồi, Dư Kiến Quân chợt cảm khái. Bọn họ đã lâu không được người dị năng đối đãi ngang hàng thân thiết như thế, nếu nói không cảm động thì là giả. Về phần Lâm An không phải người dị năng, anh nghĩ rằng chuyện này là không có khả năng, dù sao để một người chưa thức tỉnh lãnh đạo nhiều người dị năng mạnh mẽ ngoài kia, chuyện này có lẽ càng vớ vẩn hơn tận thế đến. Huống chi, không thấy khi người đàn ông kia tiến vào, Ú Ú lại trốn rồi sao?