Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 135 : Gặp lại cố nhân
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
E&B: Yến Phi Ly
Đáng tiếc vui mừng biến thành hoảng sợ. Đối mặt hai người thường, người Yết lười chẳng buồn diễn kịch, Trương Dịch và Nam Thiệu vừa vào cổng lập tức bị một loạt nòng súng đèn ngòm hai bên khống chế, sau đó không hề trì hoãn một giây đã bị nhốt vào gian chuồng heo làm bằng tre, trở thành lứa ‘thịt heo mới’. Bọn họ vẫn có phần may mắn bởi vì người Yết khi bắt người về thích áp dụng biện pháp đe dọa hoặc vỗ béo rồi chậm rãi lấy thịt, bằng không muốn trốn thoát dưới một loạt nòng súng cũng không phải chuyện dễ dàng, chung quy dị năng của Nam Thiệu còn chưa mạnh đến mức một lần có thể đánh gục mấy người. Mà một chuyện cũng xem như may mắn nữa đó là bọn họ bị nhốt đúng vào gian mà đám cục thịt Trần từng bị nhốt kia, vì thế mới gặp được Bùi Viễn. Bùi Viễn vừa mừng vừa sợ, cũng không kịp kể đầu đuôi cho họ hay đủ thời gian để tâm tình sau bao ngày ly biệt, chỉ ngắn gọn nói với hai người rằng đám cục thịt Trần muốn hành động, bọn họ phải nhanh chóng chạy đi.
Vũ khí mà Nam Thiệu và Trương Dịch mang theo dĩ nhiên đã bị tước, ngay cả quần áo đều bị lột một lớp ngoài, nhưng không ai chú ý đến việc ngón tay Trương Dịch quấn sợi thiếc nhỏ thành chiếc nhẫn. Cái nhẫn này dĩ nhiên không mang hàm nghĩa đặc biệt gì, chẳng qua là nhiều lần cần mở ổ khóa lại còn phải tìm dụng cụ xung quanh khiến anh cũng phiền, cho nên sau một lần dùng xong liền dứt khoát quấn lên ngón giữa, vốn chỉ là để bớt việc, không nghĩ đến ở nơi này lại phát huy công dụng.
Trong bóng đêm mở khóa đối với Trương Dịch không phải việc khó, thế nhưng rời khỏi chuồng heo lại tốn của họ mất một khoảng thời gian. Tiếng vang phát ra khiến người Yết canh gác bên ngoài tiến vào xem xét, giết người, đoạt súng rồi dọn dẹp… Một loạt hành động đó càng thể hiện rõ ưu thế dị năng của Nam Thiệu, không thì dù Trương Dịch biết mở khóa, chờ đến khi bọn họ ra ngoài thì ba người cục thịt Trần sợ rằng cũng đã bị người Yết nghe tiếng mà đến bắn thành cái sàng, càng miễn bàn tới việc cứu tiểu hòa thượng.
“Các cậu không tệ, mạnh hơn Mập Mạp nhiều!” Dùng súng bắn tỉa thành công xử lý một người, Từ Tịnh nghiêng đầu nhìn Trương Dịch đang cầm khẩu tiểu tiên giảm thanh áp chế hỏa lực của đối phương, buông ra một câu bình luận. Bởi vì người trong trại Yết đều là gà mờ trong việc dùng súng, cô bắn xong một viên chỉ cần thu người xuống phía dưới, ngay cả vị trí đều không di động, căn bản không lo đối phương bắn lung tung sẽ có đạn lạc trúng mình.
Trương Dịch biết dùng súng thế nhưng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên môn cho nên nhặt được súng bắn tỉa liền nhường cho cô gái có thể phát huy hết tác dụng của nó. Đối với anh thì súng tiểu liên sử dụng thuận tay hơn. Nghe được cô khích lệ, anh chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Ở phía sau bọn họ, Nam Thiệu đang ổn định lực sinh mệnh cho hòa thượng Giới Sân, may mắn người nọ nổ súng ở cự ly rất gần, viên đạn trực tiếp bay xuyên qua ngực phải, không nổ tung cũng không mắc lại buồng phổi, bằng không dù là Nam Thiệu thì cũng không thể lấy ra, như vậy mặc dù là giữ được mạng thì tương lai cũng sẽ chịu khổ không ít. Bên cạnh họ là cục thịt Trần và Bùi Viễn cũng đang cầm súng nhưng căn bản sẽ không dùng.
Nghe ra là thiếu hai khẩu súng, biểu tình cục thịt Trần vốn còn hơi lo lắng trong khoảnh khắc trầm tĩnh lại, tặc lưỡi một cái “Em còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là hai khẩu súng, có lẽ là mất đi đâu rồi hoặc là bị đám quê mùa chưa thấy súng bao giờ hiếu kỳ tưởng là linh kiện đem đi lung tung không chừng. Cái trại này chúng ta lục soát hết một lượt rồi, đừng nói là người ngay cả con ruồi cũng chẳng lọt nổi đâu. Cô đừng hoảng quá mà tự hù mình, hồn phách tôi chẳng còn để mà dọa nữa đâu…”
“Ăn quả đắng to đùng thế kia mà cậu còn hồn nhiên được, hiếm thấy thật.” Từ Tịnh nhẹ bẫng liếc mắt nhìn y, như cười như không buông một câu.
Cục thịt Trần trước tiên cho rằng là lời khen, không khỏi vui vẻ, nhưng lập tức ngẫm ra ẩn ý trong câu nói đó, không khỏi nhe răng hằm hè, lại xem như không nghe thấy. Đàn ông không phân bua với phụ nữ, đây là chủ trương nhất quán của y.
Ngược lại Trương Dịch thì rất hiểu y, biết mặt ngoài nhìn y cứ như tùy tiện không nên thân, nhưng nội tâm cực kỳ tỉ mỉ, nói như vậy chẳng qua là thói quen chuyện lớn hóa thành bé chứ không phải thật sự không để trong lòng. Có thể lăn lộn trong đám xã hội đen như cá gặp nước, sao có khả năng thật sự là một kẻ không có ý thức gian nan khổ cực. Trương Dịch quen biết y hơn mười năm, tổng cộng biết y vấp ngã ba lần, lần đầu tiên là khi hai người mới quen, còn lại hai lần đều phát sinh sau tận thế, ở chuyện Bạch mân nếu như nói là vì nhất thời mê muội sắc đẹp, lần này chỉ sợ cũng là vì vừa thoát được hiểm họa của lũ chim chuột, nhìn thấy đồng loại nên theo bản năng sinh lòng thân cận, kết quả lại bị kẻ xấu âm thầm hãm hại. Tin tưởng lần này qua đi, y sẽ càng thêm dè chừng cảnh giác.
“Anh Dịch, dị năng của em gái Mộ Nhiên là dùng để cứu mạng, dù sống không tốt nhưng giữ gìn cái mạng nhỏ hẳn không thành vấn đề, anh đừng lo quá.” Lúc dọn dẹp trại tiểu Yết, hai người từng có cuộc trò chuyện ngắn gọn, Trương Dịch biết người Yết độc ác, mà cục thịt Trần cũng biết chưa tìm được Dương Dương và Lý Mộ Nhiên. Thẳng đến lúc này, cục thịt Trần mới có cơ hội nói ra lời an ủi.
Lời của y cũng chính là hi vọng ỷ thác còn sót lại trong lòng Trương Dịch, cho nên nghe vậy vẻ mặt nghiêm trọng của anh hơi hơi dịu đi, anh cũng hi vọng Lý Mộ Nhiên trong khoảng thời gian tách ra này không chỉ bình an mà còn có thể sử dụng dị năng kì lạ kia của cô.