Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 139 : Đường cùng (1)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


E&B: Yến Phi Ly



“Khốn khiếp! Tụi nó chui đâu ra vậy?” Từ Tịnh mắt tinh thấy rõ trước nhất, không khỏi căng thẳng rủa thầm một tiếng. Liếc sơ qua đã biết ít nhất có hơn một ngàn con, đấy chỉ là trong phạm vi tầm nhìn thôi, ở khu vực không thấy được chẳng biết còn có bao nhiêu, tựa như là toàn bộ người trong trại đều tập trung đến nơi này vậy.



“Chúng ta bị bao vây.” Nam Thiệu đi sang phòng bên, thông qua cửa sổ nhìn ra ngoài, giọng điệu bình tĩnh thông báo.



Từ Tịnh lại chửi thề một câu, buông súng bắn tỉa trong tay xuống, xoay người liền đi lấy thêm súng, vẫn không quên nhắc nhở cục thịt Trần và Bùi Viễn “Chú mày đừng quên mở chốt an toàn!”



“Biết rồi, phụ nữ thật dài dòng.” Cục thịt Trần nói thầm, không đề phòng bị đạp mông một cái, thiếu chút nữa ngã ra cửa. Y phẫn nộ quay đầu, một ánh nhìn chống lại cặp mắt phượng đầy lửa của Từ Tịnh, câu mắng người tức thì nuốt xuống, buồn bực rụt rụt cổ, một bàn tay làm động tác kéo khóa trước miệng, sau đó xê dịch sang bên cạnh tận lực rời xa cọp mẹ.



Trong ánh sáng nhập nhoạng của ban mai, khóe môi Từ Tịnh khẽ nhếch, cô không trì hoãn thêm nữa, đi thẳng đến chỗ chồng chất súng cầm lấy một khẩu súng ngắn và một cây súng trường, lại khom lưng kéo một thùng đạn tới chỗ cô đặt súng bắn tỉa.



Nam Thiệu và Trương Dịch thấy thế, gọi cục thịt Trần và Bùi Viễn chuyển hết súng cùng thùng đạn qua, sau đó phân phát cho mọi người.



Trên xe Từ Tịnh tổng cộng mang theo bốn thùng đạn chứa khoảng ba nghìn viên, để cho thuận tiện cô chọn loại đạn có quy cách mà các loại súng đều có thể sử dụng, tuy rằng tầm bắn và lực sát thương so với đạn chuyên dụng kém hơn một ít nhưng đối với cao thủ bắn súng như Từ Tịnh thì cũng có thể xem nhẹ. Một thùng sắt nặng tới gần trăm kg, chẳng biết cô vác lên xe thế nào.



“Ái da, chị đại à, rốt cuộc chị lấy đâu ra nhiều thứ tốt thế này?” Nghi vấn ấy vẫn nghẹn trong lòng cục thịt Trần từ lâu, chỉ là lúc trước còn chưa thân quen với Từ Tịnh nên không tiện hỏi, sau lại bị trở thành thịt heo nên không có tâm tư nhớ đến, lúc này rốt cuộc nhịn không được.
Mắt cục thịt Trần trừng lên hết cách, biết bất kể là năng lực hay mồm mép đều kém người ta, đương nhiên sẽ không ngốc đi tranh luận với cô, mà là đột nhiên chỉ ra bên ngoài hô lên “Ôi chao, nó muốn trèo lên kìa… Sắp leo lên rồi! Xem ông béo đây!” Kêu xong, nâng súng trong tay lên bắn, rốt cuộc được mở hàng.



Bùi Viễn đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt dừng chỗ họng súng của y nhắm đến, chỗ đó zombie quả thật đang giương nanh múa vuốt duỗi tay lên trên, nhưng nếu bảo rằng sắp trèo lên đến nơi thì không có, trong khoảnh khắc ấy cậu chợt hiểu ý của y, vì thế im lặng nhếch môi, cũng bắn một phát theo sau.



“Thế nào?” Trương Dịch nghe hai người đều nổ súng, vì thế quay đầu nhìn thoáng qua.



Cục thịt Trần và Bùi Viễn đang lo nhe răng nhếch miệng xoa bả vai run run do phản lực của súng trường, nghe thấy anh hỏi bèn vội thả súng, giả bộ như không có việc gì.



“Không sao không sao, xử lý rồi. Có tụi em đây mà, anh Dịch cứ yên tâm đi!” Cục thịt Trần vẫy tay, không quay đầu lại đáp. Y biết chỉ cần vừa quay đầu lại, Trương Dịch nhìn thấy vẻ mặt của y nhất định liền có thể phát giác vấn đề.



“Đúng vậy, đúng vậy.” Bùi Viễn cũng phụ họa, chẳng qua da mặt cậu mỏng, hai cái tai đã đỏ bừng. Phía dưới zombie rậm rạp, tùy tiện bắn một phát là có thể trúng, gần thế kia mà hai người cũng không thấy viên đạn của mình lạc tới chỗ nào rồi.



Trương Dịch không nói gì nữa. Anh là người từng trải, đương nhiên tinh tường chuyện lần đầu sờ súng thật sẽ kích động và nóng lòng muốn thử, hai người chỉ cần không mất chừng mực, anh cũng mắt nhắm mắt mở. Ngược lại thì Từ Tịnh tương đối kỳ quái, rõ ràng nhận ra trò mèo bên trong lại hiếm thấy không lên tiếng chọc thủng. Vì thế Giới Sân đang nằm trên lớp đệm thô sơ ở trong phòng hâm mộ không thôi, nếu như anh không bị thương vùng ngực phải, khẳng định cũng có thể sờ đám súng kia, nói không chừng còn bắn giỏi hơn cả anh mập và Tiểu Viễn. Cũng vì đồng hành lâu ngày, anh đã hiểu rõ tính tình cục thịt Trần, biết anh mập kia nếu thật sự bắn trúng thì sẽ không chỉ lấp liếm vài câu thôi đâu, khẳng định sẽ lải nhải khoe khoang tới nỗi tai người xung quanh mọc kén lỗ mới ngừng.



Theo từng tiếng súng vang, thi thể zombie trong sân càng ngày càng nhiều, nhưng không ảnh hưởng đến lớp sau tiếp tục ập tới. Đám zombie kia tuy rằng không có thần trí, không biết kéo thi thể sang một bên nhường đường, thế nhưng thức ăn trước mặt, chỉ cần không phải chướng ngại đẩy không đổ thì chẳng thể ngăn cản chúng tiến tới. Chúng không hề e ngại giẫm đạp lên xác nhau mà đi, vì thế đứng trước tình cảnh số lượng lớn trước nay chưa từng có, thi thể zombie phía trước ngã xuống không phải bị đạp thành thịt nát thì là bị chen sang một bên, sau đó lại thành đệm chân cho zombie ào tới từ bên cạnh. May mắn dưới phong tỏa bằng hỏa lực của ba người, không có một con nào có thể chen đến cửa cầu thang, cho bọn họ đủ thời gian để hồi sức. Cảm tạ nền sân cao hơn mét rưỡi khiến zombie xung quanh không dễ trèo lên. Thế nhưng từ mỗi ngóc ngách số lượng zombie xông tơi không hề ít đi, khiến ruột gan bọn họ càng ngày càng gấp.