Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 138 : Khoảnh khắc nguy hiểm

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Trong kế hoạch của Tống Nghiễn, toàn bộ đoàn xe rời khỏi căn cứ là chuyện tuyệt đối không được sai sót. Hắn mượn chuyện bị thương nặng, bệnh tình nguy kịch giả giả thật thật để kẻ có dị tâm cùng những thế lực khác an tâm, tìm ra gian tế được cài vào, đồng thời loại bỏ kẻ dễ bị dao động, cuối cùng chia làm ba đợt rút lui.



Nhóm đầu tiên chính là Tiêu Thắng và Long Hạ, hoàn toàn trung thành không cần phải nghi ngờ. Với đội dụ zombie, độ trung thành tất nhiên không nằm trong suy xét của hắn, chẳng qua là xuất phát từ tâm tính che chở cho kẻ yếu và người dưới quyền của mình nên mới thuận tay đưa bọn họ ra ngoài mà thôi, còn như tâm nguyện của họ, hắn quả thực không có thời gian suy nghĩ. Nhóm người này mục đích chủ yếu là loại bỏ chướng ngại trên đường, cùng với sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ trước khi bọn họ đặt chân đến nơi an toàn, chuẩn bị cho hai nhóm tiếp thuận lợi rút lui sau này. Bởi vì số lượng ít, sẽ không khiến căn cứ chú ý.



Nhóm thứ hai chính là đội bị điều ra ngoài căn cứ, những người này trước đó hắn cũng không thông báo chuyện di dời, mà là để mấy người đứng đầu đoàn xe đại diện cho nhân vật đầu lĩnh là hắn, vào lúc bọn họ ra ngoài dọn dẹp zombie và sinh vật biến dị xung quanh liền trực tiếp mang đội đi luôn. Thời gian được định vào sau hai ngày kể từ lúc nhóm của Tiêu Thắng rời đi. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột đã làm rất nhiều người trở tay không kịp, mà người hơi chần chừ một chút thôi sẽ bị bỏ lại. Đó cũng là để lọc người luôn, tuy không đảm bảo có thể loại bỏ sạch sẽ được gian tế, nhưng ít nhất có thể dọn dẹp được vài kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, đồng thời giảm tải được không ít cho đoàn xe. Quá nhiều người, quả thật không thích hợp chạy đường dài.



Nhóm thứ ba chính là Tống Nghiễn, vệ sĩ Vân Tắc và mấy thủ hạ có năng lực mạnh nhất, ngoài ra còn thêm cả mẹ con Tô Huy. Sở dĩ đi cuối cùng là vì kiềm chế Ngụy Kinh Trì, khiến gã có chỗ kiêng kị, không dám buông tay truy kích người rút đi rồi. Hiển nhiên, lúc này hắn nên chính thức lộ diện để Ngụy Kinh Trì cùng các thế lực lớn biết hắn vẫn như trước khi tung ra lời đồn, còn sống tốt chưa có chết, thủ hạ của hắn còn không tới phiên những người khác làm chủ. Đồng thời cũng làm những kẻ dao động trước khi hoàn toàn bỏ đi phản bội chủ nhân thì ít nhiều sẽ băn khoăn vài phần, những người này đối với Ngụy Kinh Trì cũng sẽ có tác dụng kiềm chế tạm thời. Còn việc hắn rời đi như thế nào? Đùa sao, đương nhiên là nghênh ngang mà đi rồi, hắn không phải tù nhân, cũng không phải cấp dưới của Ngụy Kinh Trì, ai dám khống chế hắn? Muốn các thế lực kiêng kị khác bất mãn à? Mà một khi hắn bước ra khỏi cửa căn cứ, Ngụy Kinh Trì liền không làm gì được hắn nữa. Phải biết rằng hai nhóm đi trước đó của hắn cũng không phải để trang trí, Ngụy Kinh Trì có hối hận muốn đuổi theo, vậy cũng phải ngẫm xem có mai phục hay không đã.



Tất cả kế hoạch đều hoàn hảo, ngay cả chỗ nào có khả năng xuất hiện sơ suất hay bất trắc cũng đã được đắn đo nhiều lần, cân nhắc hết lần này đến lần khác, xác định biện pháp bổ sung, cuối cùng mới được quyết định. Chỉ tiếc hắn ngàn tính vạn tính, lại không tính đến sự xuất hiện của Lâm An.




Lý Mộ Nhiên không quản được nhiều như vậy, cho dù hắn có ra tay đánh người, cô cũng không thể đi không công một chuyến này được, ít nhất phải đưa người ra ngoài trước đã rồi nói. Vì vậy cô chạy về phía bàn điều khiển cách đó không xa, tay ấn lên nút bấm màu đỏ từng thấy qua, bíp một tiếng, vòng khóa tay chân Tống Nghiễn thu về dưới bàn thí nghiệm.



Cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn xoay người, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, sắc mặt không khỏi biến hóa.



***



“Có chuyện rồi!” Nam Thiệu bởi vì cứu người mà hao hết tinh thần lực bị Trương Dịch đẩy tỉnh. Cùng lúc đó, ngoại trừ Giới Sân ra, mấy người khác đều nhảy dựng lên, nhanh chóng cầm súng trong tay, hoặc ngồi xổm hoặc đứng đều tự tìm nơi ẩn nấp thích hợp quan sát bên ngoài, cẩn thận mà lén nhìn ra.



Chỉ thấy dưới ánh sáng mông lung âm u của buổi sớm, trên đường đá xanh vào trại phủ đầy những vết tích theo năm tháng đang có vô số sinh vật hình người đi về phía nhà trúc của bọn họ, gần như đã sắp tới chỗ thềm đá sân trước nhà trúc. Bóng người có vẻ vụng về, dáng đi không chút hoang mang, cùng với mùi hôi thối ngày càng nồng, đều nói cho họ biết một sự thật.



Zombie. Rất nhiều zombie.