Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 137 : Chuẩn bị cứu người
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
“Một tháng.” Quỷ Bệnh không kiếm cớ từ chối, nhưng đưa ra một kỳ hạn.
“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Mộ Nhiên sửng sốt một chút rồi mới hiểu, vội liên thanh đáp ứng.
Nếu chuyện đã quyết định xong rồi, cô cũng không lo trước lo sau nữa, hai ngày tiếp theo chính là để chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho bọn nhỏ trong một tháng tới, tuy rằng tự cô thấy cũng không mất đến tận một tháng nhưng mà thừa còn hơn thiếu. Trước khi đi còn gọi riêng đám nhỏ vào trịnh trọng dặn dò một hồi, để bọn nhỏ nếu thấy tình huống không ổn thì phải nghĩ cách chạy thoát, tìm nơi trốn vào, đợi cô trở về sẽ có biện pháp tìm được chúng.
Phó Đam và Lý Trác Viễn rất nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt nghiêm nghị, hiển nhiên đoán được nỗi băn khoăn của cô, nhưng Ngô Tử Nhiên và Trương Duệ Dương thì lại mơ hồ. Trương Duệ Dương còn được, nghe không hiểu nhưng sẽ ngoan ngoãn đồng ý, Ngô Tử Nhiên lại có nhiều lần muốn há miệng hỏi cái gì đó, nhưng đều bị Phó Đam lườm ngăn lại.
“Nhưng mà tại sao chứ? Chú Bệnh không phải người xấu mà. Đúng không Dương Dương.” Đến khi Lý Mộ Nhiên rời đi, Ngô Tử Nhiên rốt cục vẫn hỏi ra, không quên kéo đồng minh.
Trương Duệ Dương rất nể tình mà gật mạnh đầu “Phải ạ, chú Bệnh là người rất tốt.” Nhưng hiển nhiên đây không phải điểm chú ý của nhóc, điều nhóc quan tâm chính là “Khi nào dì mới về đây?” Nhóc không nghĩ tới chuyện Lý Mộ Nhiên sẽ không trở về, chỉ là từ sau khi rơi xuống căn cứ Đông Châu, đây là lần đầu tiên nhóc tách khỏi Lý Mộ Nhiên, cảm giác có chút không quen.
Ngô Tử Nhiên rõ ràng cũng lo lắng vấn đề này, lực chú ý lập tức bị rời đi, bắt đầu sầu lo cùng nhóc. Lý Viễn Trác cười hì hì với Phó Đam, đột nhiên tìm được biện pháp ứng phó với mấy vấn đề ngu ngốc của cô nhóc kia. Mà trong lòng Phó Đam lại cảm thấy nặng nề, phải biết rằng bắt đầu từ giờ phút này, cậu phải gánh vác trọng trách bảo vệ em trai em gái nhỏ, không thể tồn tại tính ỷ lại như khi có Lý Mộ Nhiên nữa. Mà cho dù Lý Mộ Nhiên không dặn dò, cậu cũng rõ ràng cho dù là người của đoàn xe hay là Quỷ Bệnh đều không thể dựa vào.
Nhưng mà khi tinh thần lực tiến vào cửa phòng đóng chặt kia, cô lại kinh ngạc phát hiện bên trong không có gì cả. Thật sự chẳng có gì, kể cả vật dụng trong nhà, bên trong trống không cùng với bên ngoài phòng thủ nghiêm mật hình thành sự đối lập rõ ràng, khiến lòng người nảy lên cảm giác quái dị.
Chẳng lẽ là cố tình bày trận giả, dụ thủ hạ của chủ nhiệm Tống mắc mưu? Trong lòng Lý Mộ Nhiên nảy lên nghi hoặc, tinh thần lực bồi hồi ở trong căn phòng trống trơn một lúc lâu, không cam lòng cứ vậy mà rời đi. Cô biết đầu óc mình không đủ thông minh, cho nên thời điểm cần đưa ra quyết định yêu cầu phán đoán mà không có cách nào phân tích rõ ràng cô luôn ỷ lại vào trực giác.
Cô cảm thấy nơi này rất kỳ quái, cho dù muốn diễn không thành kế, cũng không cần thiết phải dọn dẹp sạch sẽ đồ vật trong nhà thế này, trừ phi vốn dĩ đã không có đồ vật gì rồi. Nhưng căn phòng này không quá giống những căn phòng cô từng tới, phải biết rằng cho dù không có người ở thì cũng sẽ bày biện vật dụng cũ, chứ không thể giống nơi này ngay cả chỗ nghỉ chân cho ruồi bọ cũng không có, ở trong toàn bộ khu nhà không khỏi quá mức quái dị.
Nhưng mà dò xét toàn bộ căn nhà từ trên xuống dưới vài lần, cô cũng không phát hiện chỗ dị thường nào cả. Không thể trì hoãn mãi ở chỗ này, đương lúc cô quyết định lục soát chỗ khác trước một lần, nếu không có phát hiện gì sẽ quay lại, thì sàn nhà căn phòng bỗng dưng chuyển động.
Lý Mộ Nhiên không kịp đề phòng sợ hết hồn, tinh thần lực vụt thu lại, còn tưởng rằng là động đất, đang muốn đi ra ngoài lại phát hiện không có cảm giác rung chuyển gì cả. Cô sửng sốt, cẩn thận cảm nhận, xác thật không có, lập tức nghĩ đến gian phòng kia có vấn đề, vội kéo tinh thần lực đi qua.
Tinh thần lực vừa thu vào phóng ra chẳng qua cũng chỉ là chuyện chớp mắt, bởi vậy khi cô trở lại căn phòng kia, mặt đất còn đang chậm rãi mở ra hai bên, hiện ra một cái cầu thang xi măng nghiêng nghiêng đi thông xuống phía dưới. Một lát sau, sàn nhà dừng chấn động, có hai người mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong, nói nói cười cười bước ra bên ngoài, mặt đất thì chậm rãi khép lại phía sau bọn họ.
Lý Mộ Nhiên kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét được một quả trứng gà, cũng mặc kệ hai người vừa rời đi kia, trực tiếp đưa tinh thần lực đi xuống dưới tìm kiếm.
Sau đó, cô thấy được Tống Nghiễn.