Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 179 : Zombie truy kích (6)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Bởi vì vào lúc quá mức nguy hiểm dì sẽ đột nhiên nhảy đến một nơi rất là xa. Sau đó thì không về được nữa.” Trong phòng, Trương Duệ Dương đang cố sức giải thích, vừa nói còn vừa vung tay múa chân, cuối cùng tay nhỏ mở ra làm tư thế có vẻ rất bất lực. Nó cứ nghĩ mình đã nói rất rõ ràng nhưng lại chẳng ai nghe hiểu cả.



Mấy đứa Phó Đam nghe mà cũng mơ hồ chẳng hiểu gì, không rõ nguy hiểm thì liên quan gì tới việc nhảy thật xa, nhưng bọn chúng tin tưởng Quỷ Bệnh, bởi vì gã đã từng đoán trước cho chúng vài lần, mà chưa lần nào là không chuẩn xác. Chúng lại càng tin tưởng Dương Dương, bởi vì Tiểu Dương Dương sẽ không bao giờ nói dối. Tài xế nghe thấy thì dường như sắp bắt được manh mối, mà hai người còn lại thì chỉ cho là trẻ con nói linh tinh, nghe xong thì thôi chứ cũng không để trong lòng, bất kể thế nào thì chỉ cần đám trẻ này không khóc lóc ầm ĩ là được rồi.



Nhóm Tiêu Thắng từ bên ngoài trở về, mấy người tài xế vội đứng dậy tiếp đón, cũng hỏi han xem có chuyện gì. Bởi vì sau này không nghe thấy động tĩnh gì nữa cho nên bọn họ cứ tưởng rằng sự tình không nghiêm trọng lắm.



“Lấy gì cho chúng tôi ăn trước đã.” Tiêu Thắng không vội vã trả lời, chờ sắp xếp ổn thỏa xong mới kể sơ lại mọi chuyện, sau đó quay đầu bắt đầu lặp lại những câu đã hỏi đám người cùng nhóm với Tiểu Lâm Tây, từ dấu hiệu trước khi thứ kia xuất hiện, dáng vẻ cụ thể, phương thức tấn công cho đến biểu hiện của nó trước khi rời đi, không để sót bất kì chi tiết nhỏ nào. Đương nhiên, lần này anh ta không cho Tiểu Lâm Tây dễ khóc nhè và nói năng không rõ ràng trả lời nữa, miễn cho cơn tức trong bụng lại dâng lên.



“Có khi nào là người không nhỉ, không thì sao lại chạy trước khi chúng ta khác đuổi tới được?” Sau khi nghe xong, người dị năng hệ thủy trầm ngâm đưa ra dự đoán. Không thể trách anh ta có loại suy nghĩ này, zombie thông thường khi nhìn thấy người sống sẽ giống như là ruồi bọ, đuổi cũng đuổi không đi, hơn nữa chúng là thứ chẳng bao giờ biết no biết đủ, lần này một hơi giết chết năm người xong lại chạy mất, tựa hồ hoàn toàn không có hứng thú với máu thịt của con người. “Zombie hình như đâu biết sợ nhỉ?”



“Nếu là người……” Tiêu Thắng nhíu mày, hiển nhiên anh loại trừ ngay đáp án này, nhưng có những người như Lâm An và Ngụy Kinh Trì thì nếu thứ kia thật sự là con người thì tựa hồ cũng không có gì không thể lý giải.
“Đối với con người nơi này, ăn cơm có hai loại phương thức, một là giống các người nhồi đầy thức ăn vào bụng như bây giờ, chẳng qua thức ăn trước kia ngoại trừ có thể bớt đói khát thì không còn tác dụng gì, trên thực tế sinh vật biến dị càng thích hợp với thân thể mấy người hiện tại hơn. Một loại ‘ăn cơm’ khác chính là hút tinh hạch.”



Quỷ Bệnh khó được một hơi nói nhiều như vậy, nhìn như sáng tỏ nhưng lại bởi vì loại sáng tỏ này mà khiến mọi người ở đây không khỏi dâng lên thêm nhiều nghi vấn. Có điều là hiển nhiên gã không tính toán nói thêm gì nữa, chỉ đưa ra một câu tổng kết: “Vừa rồi thứ tấn công mọi người là zombie, từ việc nó chỉ ăn tinh hạch trong não người dị năng và có thể nhanh chóng phân biệt người thức tỉnh với người thường là đủ biết năng lực của nó đã vượt xa các người rồi. Mấy người không phải đối thủ của nó.”



Đám Chu Thành rất muốn phản bác gã, nhưng thoáng cân nhắc lại thì ngoại trừ một câu cuối cùng ra, những lời trước đó Quỷ Bệnh nói quả thực rất hợp lý. Hiện giờ chẳng phải họ giống một đám sâu bị nhốt trong vật chứa sao, sinh vật biến dị và zombie đều muốn ăn bọn họ, mà chẳng phải khi họ ra sức phản kháng sẽ muốn lấy tinh hạch của chúng để nâng cao thực lực của mình đó sao. Nhưng nếu nói tin tưởng hoàn toàn thì lại cảm thấy lời của gã có rất nhiều từ nằm ở mức phán đoán, tỷ như việc ăn sinh vật biến dị thích hợp với thân thể con người, hay như chuyện về con zombie quái lạ kia vậy. Gã không hề ăn cái gì lại chưa từng thấy nó thì làm sao dám đưa ra kết luận này?



“Những chuyện ấy làm sao mà anh biết được?” Tiêu Thắng trầm mặc một lúc lâu mới hỏi. Tuy rằng tận thế đã kéo dài một năm, nhưng con người vẫn chỉ đang mò mẫm đối với mọi thứ xung quanh mình, mà lời của Quỷ Bệnh lại cho người ta một loại cảm giác dường như gã biết rõ tất cả. Nếu không phải gã đang khoác lác thì sự tồn tại của gã quan trọng thế nào đối với đoàn xe thậm chí với toàn bộ người sống sót không cần nói thì ai cũng hiểu.



Quỷ Bệnh rũ mắt, nắm tay để bên môi ho khụ khụ mấy tiếng, không trả lời vấn đề này. Chờ hơi thở ổn định trở lại, ánh mắt gã quét về đám nhóc Trương Duệ Dương đang trưng đôi mắt tròn xoe không dám chớp mà nhìn gã, trong lòng hiếm có mà dâng lên cảm xúc thương xót. Toàn bộ đám trẻ này không phải người dị năng, khi năng lực của giống loài khác đều tăng lên, nếu chúng muốn dựa vào thực lực bản thân mà sống sót thì trước mắt gần như là điều bất khả thi.



“Tôi sẽ xử lý con zombie kia.” Khi mà những người khác sắp mất hết kiên nhẫn, gã rốt cuộc mở miệng lần nữa, nói ra lại là một câu như vậy.