Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 180 : Chuyến đi tới Vân Châu (1)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: TiTan



Beta: Yến Phi Ly



“Chengggg” thanh đao bị chém gãy làm hai đoạn, cổ tay bị xung lực chấn đến tê dại khiến Bùi Viễn sững người lại, chỉ trong thời gian chưa đến một giây này dây leo biến dị đã quất đến, mắt thấy sắp quấn lên thân thể cậu. Đột nhiên sau lưng Bùi Viễn hẫng lên, ngay sau đó người đã rơi xuống ngoài phạm vi công kích của dây leo kia.



Bốp! Đầu cậu bị đập một cái, bên tai vang lên tiếng mắng của Từ Tịnh: “Thằng nhóc chết tiệt, đờ ra đó làm gì, không muốn sống nữa à?”



Bùi Viễn lấy lại tinh thần, nhìn thấy Trương Dịch linh hoạt tránh khỏi công kích của dây leo biến dị rồi còn đồng thời chém thêm một đao, bên kia, Cục thịt Trần đang phối hợp với Giới Sân, ba người mỗi một lần chém xuống đều nhắm cùng một chỗ, dần dần cũng chém được lên thân dây leo một vết thương trắng hếu. Việc ai cứu cậu thì lúc này chưa làm rõ được, mà cậu cũng không còn sức nghĩ nữa, đang muốn qua hỗ trợ thì kết quả giơ tay lại nhìn thấy đao của mình đã bị chặt đứt, bực hết cả mình.



“Được rồi, nhóc lao vào cũng không thêm được tác dụng lớn gì đâu, ngoan ngoãn ở chỗ này trông chừng với chị đi.” Từ Tịnh nói.



Đao cũng gãy rồi, không ngoan ngoãn ngồi đây thì biết làm gì. Bùi Viễn buồn bực ngồi xổm xuống, nhìn Nam Thiệu và Thạch Bằng Tam ở cách đó không xa trước mặt mình nhanh chóng giải quyết xong thực vật biến dị rồi nhìn lại mình, một loại cảm giác uể oải không thể miêu tả nảy lên trong tim.



Thật hiển nhiên, theo thời gian trôi đi, chênh lệch giữa người dị năng và người bình thường đã trở nên càng ngày càng cách xa. Tựa như lúc thực vật biến dị mới xuất hiện, dù là Nam Thiệu hay Thạch Bằng Tam cũng không tốt hơn bọn cậu bao nhiêu nhưng hiện tại hai người đã có thể nhẹ nhàng đối phó với chúng, mà dù họ nỗ lực thế nào, dù thân thủ xuất sắc như Trương Dịch hay Từ Tịnh thì khi chiến đấu với thực vật hoặc động vật biến dị da dày thịt béo lại vẫn vô cùng khó khăn.




Bọn Cục thịt Trần mau chóng trở về, nghe xong phân tích của hai người thì cả đám đều nhăn mày lại, nhưng Cục thịt Trần thì chỉ cười hì hì nói: “Có sao đâu? Để em, bảo đảm bắt bọn họ mang chúng ta theo.”



Trương Dịch biết Cục thịt Trần có năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, chẳng qua giờ khác xưa, phần lớn con người đều dễ hận thù cáu giận, khó đảm bảo bộ dáng này sẽ có tác dụng như cũ, bởi vậy anh nhìn Nam Thiệu dặn dò: “Cậu đi với Tiểu Trần đi.” Trong mọi người, nói về thân thủ, Thạch Bằng Tam và Từ Tịnh mạnh nhất, nhưng lợi hại nhất lại là Nam Thiệu. Có Nam Thiệu đi cùng, dù đối phương ra tay thì hai người hẳn cũng có thể toàn thân thoát ra.



Nam Thiệu ừ một tiếng, yêu cầu và dặn dò của Trương Dịch hắn gần như chưa từng làm trái, đương nhiên Trương Dịch cũng chưa bao giờ khiến hắn khó xử. Chính hắn đi cùng Cục thịt Trần xuống, hắn cũng tin tưởng Trương Dịch sẽ ở trên áp trận cho họ, quyết không để hắn phải chịu thiệt.



“Cẩn thận chút. Chỉ cần yêu cầu không quá đáng quá thì có thể đáp ứng họ, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, tốt nhất có thể dùng tinh hạch để trao đổi. Thật sự không chịu thì thôi, không cần bọn họ nữa.” Trương Dịch nói. Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, nếu muốn đi nhờ xe người khác thì cũng phải trả phí cho người ta. Chẳng qua bọn họ bây giờ trừ tinh hạch ra thì không có cái gì khác, cũng chẳng rõ đối phương có chịu hay không.



Nam Thiệu an tĩnh mà nghe anh dặn dò, mỗi một câu đều nghe vào trong lòng, Cục thịt Trần lại phẩy phẩy tay, chẳng để ý nói: “Được rồi mà anh Dịch, em có chừng mực, anh cứ chờ tin tốt…” Nói còn chưa dứt lời đã bị Nam Thiệu lườm một cái, lông tơ trên lưng nháy mắt dựng hết cả lên, im miệng luôn.



Từ Tịnh hừ lạnh một tiếng, cũng không biết khó chịu vì Nam Thiệu bắt nạt Cục thịt Trần hay tức giận vì Cục thịt Trần vô dụng quá nữa. Dù sao Nam Thiệu không có cảm giác gì, Cục thịt Trần lại thấy áp lực tăng gấp bội.



Chờ hai người đi rồi, năm người ở lại cũng không nhàn rỗi, Từ Tịnh cầm phi đao do Thạch Bằng Tam làm nhảy ra ngoài hành lang khách sạn, nấp chỗ tối yểm trợ hai người, Trương Dịch và Thạch Bằng Tam thì nấp tại chỗ ngoặt cầu thang chú ý tình huống phía dưới, một khi có vấn đề sẽ lập tức ra tay. Thực vật biến dị thì Trương Dịch và Từ Tịnh có lẽ không có cách nào, nhưng  họ không sợ người bình thường không có mình đồng da sắt, dù là người dị năng cũng không cản nổi đường đao từ Trương Dịch. Mà Bùi Viễn và Giới Sân thì vội đi tìm một lối ra an toàn khác, để ngừa bất trắc xảy ra.