Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 181 : Chuyến đi tới Vân Châu (2)
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Quả như Nam Thiệu dự đoán lúc nãy, chuyện thương lượng không hề thuận lợi một chút nào, Cục thịt Trần tốn hết nước bọt mà cũng không thể khiến thủ lĩnh của đối gật đầu đồng ý mang bọn họ theo. Có điều dù sao khách sạn này là do nhóm của Trương Dịch xử lý, thực vật biến dị bên cạnh còn chưa héo rũ, người bên kia coi như cũng biết phân phải trái, tuy không chịu giúp đỡ nhưng không ngang ngược đuổi họ đi mà chỉ yêu cầu tất cả nhóm của Trương Dịch đều đi xuống để gặp mặt. Đại để vẫn có tâm lí đề phòng với họ, đây cũng chỉ là điều thường tình.
“Má nó, cùng béo như nhau sao người ta tốt số quá vậy, muốn gái xinh có gái xinh, muốn trai đẹp có trai đẹp!” Đi lên truyền đạt kết quả xong, Cục thịt Trần không quên oán hận một câu.
Trương Dịch nhìn về chỗ Nam Thiệu, hắn hiểu ý nói ngay: “Người đứng đầu đoàn xe là dị năng song hệ, một loại dị năng là hệ thổ, một loại khác trước kia tôi cũng chưa thấy qua nên không xác định được nó là cái gì. Những người này hẳn đều cùng thuộc một đoàn xe, chẳng qua người thức tỉnh phân giới hạn rõ ràng với người thường, người chưa thức tỉnh có địa vị rất thấp, nhìn qua giống như là kẻ hầu.” Hóa ra khi Cục thịt Trần bắt chuyện với đối phương, hắn vẫn trầm mặc không nói mà ở bên quan sát tình huống trong đoàn xe.
“Có 32 người dị năng, nhiều nhất là bốn hệ kim thủy hỏa thổ, không có dị năng nào quá mức đặc biệt. Có 13 người biến dị, còn lại hẳn đều là người thường… Không loại trừ kẻ có dị năng giống Mộ Nhiên thì tôi nhìn không ra.”
“Bọn họ không có súng.” Từ Tịnh bổ sung một câu, cô là người có ánh mắt độc đáo, cách xa nhưng chỉ cần liếc qua là có thể phân biệt ra đối phương có mang súng hay không. Điểm này đối nhóm của họ rất quan trọng, không có súng lại cũng không tới mức đao súng vô dụng như thực vật biến dị thì cho dù là người dị năng, bọn họ cũng có thể liều mạng một phen.
Xác định điểm này xong, cả đám không do dự gì nữa, yêu cầu của đối phương không tính là quá đáng, đổi thành bọn họ cũng sẽ đưa ra đề nghị này thôi, bất kể là lúc nào sẽ không có ai thả lỏng để cho một đám người mà mình không nắm rõ bên cạnh. Thế nên họ nhanh chóng thu dọn, cõng ba lô, cầm vũ khí rồi đi xuống lầu. Bọn họ vừa đi ra liền có người lẻn vào phòng mà họ từng ở nhanh chóng tiến hành điều tra.
Lầu một đã được xử lý sạch sẽ, chỉ để lại một cái ghế sô pha lớn, lúc này trên đó có một gã mập đen nhẫy to như cây cột điện đang ngồi chễm chệ. Mặt mũi tên mập này kỳ thật rất dễ nhìn, chỉ là dáng người quá mức to lớn, thịt mỡ lại nhiều, cộng thêm làn da đen bóng thế cho nên khiến người khác nhìn vào cứ liên tưởng tới tù trưởng của bộ lạc hoang dã nào đó. Nhất là lúc này bên cạnh gã còn vây quanh bởi vài người phụ nữ xinh đẹp, phía sau lưng là một tên vệ sĩ mặt mày lạnh tanh nghiêm nghị. Nếu đem ra so sánh, cùng là người mập mạp nhưng Cục thịt Trần quả thật đáng thương hơn nhiều, không dễ dàng gì y mới tìm được cô gái mà mình thích, người ta lại lấy y làm đá kê chân, khó trách y ghen ăn tức ở với tên kia.
Nhìn thấy nhóm của Trương Dịch đi xuống, gã mập đen nhẫy lướt mắt nhìn họ một lần, vẫn ngồi yên như ngọn núi không đứng dậy, hiển nhiên không để họ vào mắt.
Sau đó, Cao Nhạc không để ý tới Khương Thức nữa, quay đầu lại nói với nhóm Trương Dịch: “Hiện giờ khác ngày xưa rồi, người thường như cháu biết giết zombie thế nào, gặp trúng động thực vật biến dị còn không phải là bó tay chịu chết sao? Người dị năng không giống chúng cháu, bọn họ có thể sống qua ngày, giết zombie, giết sinh vật biến dị, cháu mà không có người dị năng bao bọc thì sẽ chẳng đi đâu được hết.” Cho nên dù có phải trở thành người phụ thuộc, phải trở thành người hầu bị sai đến sai đi, hơi không vừa ý còn sẽ bị đánh chửi thì vẫn có rất nhiều người thường cố gắng chen vào đoàn đội có người dị năng. Bởi vì bất kể thế nào, chung quy có người che chở thì xác xuất sinh tồn trong tận thế sẽ cao hơn nhiều.
Nghe thiếu niên cảm thán những lời không tương xứng với tuổi, mọi người ở đây đều không khỏi trầm mặc. Thẳng đến khi cậu hỏi có phải mọi người muốn gia nhập đoàn xe hay không, cậu có thể giúp nghĩ cách thì Trương Dịch mới lên tiếng.
“Tụi chú đang tìm người, không thể ở lại một chỗ lâu được.” Trương Dịch giải thích đơn giản một chút, xem như uyển chuyển từ chối lòng tốt của cậu, sau đó hỏi thăm về Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương.
“Không có ạ.” Cao Nhạc lắc đầu, “Khi tận thế vừa mới bắt đầu thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai đứa trẻ, sau này mười tuổi trở xuống trên cơ bản đều chẳng thể thấy được nữa.”
Nghe vậy, sau lưng Trương Dịch bốc lên hơi lạnh run người, nhưng anh vẫn cố nén không để mình nghĩ quá nhiều. Lại nghe Cao Nhạc tiếp tục nói: “Chú đừng lo lắng, chờ cháu về sẽ hỏi những người khác xem sao, có lẽ có ai đó nhìn thấy cũng nên.”
Như vậy đương nhiên là tốt nhất. Trương Dịch vội vã cám ơn.
“Chỉ hỏi hộ vài câu ấy mà, cũng đâu phải chuyện gì khó, chú không cần cám ơn đâu. Nếu bảo cháu tìm giúp chú thì cháu nhất định không có cách nào cả.” Cao Nhạc phất phất tay, chẳng hề để ý nói.
Rồi sau lại trò chuyện thêm chốc lát, hai người mới cáo từ. Trương Dịch vốn không muốn nhận đồ của họ, thế nhưng Cao Nhạc lại nói: “Chú và cháu không dựa vào chút đồ này để sống, mỗi bữa đoàn xe đều sẽ phân phát thức ăn. Không biết các chú khó khăn thế này nếu không thì cháu đã tiết kiệm thêm chút rồi mang lại đây rồi. Tạm thời các chú cứ nhận cho qua bữa nay đi, đợi sáng mai cháu lại nghĩ cách kiếm thêm mang qua.” Hiển nhiên cậu đã chú ý đến tình huống gian nan của họ và cũng không có ý định ngó lơ.
Nói đến mức này nếu từ chối nữa thì lại thành làm kiêu. Trương Dịch cũng không tiếp tục khách sáo, nhưng anh vẫn nhất quyết từ chối đề nghị ngày mai hai người kia mang thức ăn tới. Đối với chuyện này, Cao Nhạc ngược lại cũng không nhiều lời, chỉ cười tủm tỉm xua tay rồi kéo Khương Thức cả buổi chẳng nói được câu nào rời đi, cũng không biết là cậu nhóc có ý gì.