Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 193 : Quỷ Bệnh thần bí (4)
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
“Đủ rồi, chú Bệnh uống thuốc đi ạ.” Thấy nước được mang đến, Trương Duệ Dương cười thật tươi với Lý Viễn Trác, sau đó cầm lấy một viên thuốc, kiễng chân lên đưa tới miệng Quỷ Bệnh. Như vậy hiển nhiên là định bón từng viên một rồi.
Đã từng thấy nhóc con trực tiếp dùng trán mình thử nhiệt độ cho Quỷ Bệnh nên tài xế với người dị năng hệ hỏa chẳng có cảm tưởng gì khi thấy cảnh này. Tiêu Thắng thì lại tê cả da đầu, muốn mở miệng để tránh Quỷ Bệnh quát mắng nhóc con, nào biết còn chưa nói nên lời, lão bệnh kia thế mà lại vươn tay, từ tốn lấy hết thuốc trong lòng bàn tay Trương Duệ Dương, rồi nhận lấy viên thuốc còn lại trong tay nhóc, sau đó dốc toàn bộ vào miệng.
Má, má nó! Mấy người Tiêu Thắng đều trừng mắt như muốn rớt tròng ra luôn rồi, chưa nói đến việc Quỷ Bệnh chưa cho ai mặt mũi bao giờ, cho dù gã không muốn phụ tấm lòng của nhóc con thì cũng không đến mức chẳng thèm liếc đống thuốc kia chút nào đã uống hết chứ? Uống thuốc như vậy mà được à?
“Anh Bệnh, anh…” Tiêu Thắng ngập ngừng, cũng chẳng biết nói cái gì cho phải. Đương nhiên anh sẽ không nghĩ rằng Quỷ Bệnh thiếu kiến thức, không biết thuốc đâu thể uống lung tung, thế nhưng cứ nghe theo một đứa nhóc như vậy có hơi quá không?
“Tinh hạch không có tác dụng với tôi, mấy người cầm mà dùng đi.” Quỷ Bệnh giương mắt nhìn Tiêu Thắng, hờ hững tiếp tục đề tài lúc trước.
Tiêu Thắng sửng sốt, sau đó hình như trừ tiếng cảm ơn, cũng không biết nói cái gì nữa. Tối qua bọn họ bảo mấy người Tiểu Lâm Tây phân tích, xác định thứ tấn công hôm trước chắc chắn là zombie, nhưng khiến họ khiếp sợ là toàn thân thứ ấy đều nguyên vẹn không tổn thương gì, làn da rắn chắc, cơ thịt xương cốt cứng như sắt thép, bọn họ mất rất nhiều công sức mới bổ được đầu nó ra để lấy tinh hạch, khi đó mới phát hiện não con zombie ấy đã nát như cám. Thấy thế, Tiêu Thắng từng chứng kiến cách Quỷ Bệnh ra tay quyết định mở phanh ngực zombie ra nghiệm, quả nhiên xương sườn gãy hết, nội tạng ngực bụng tất cả đều nát nhừ, ngược lại là làn da bên ngoài hoàn toàn không tổn hao gì. Khoảnh khắc đó, không chỉ anh mà những người nghiệm thi đều bị khả năng của Quỷ Bệnh dọa sợ. Zombie đã chết giờ mặc bọn họ xâu xé, nếu còn sống, cho dù cuối cùng có giải quyết được nó thì chỉ e cũng sẽ tổn thất hơn nửa nhân số. Huống chi, bọn họ cũng không chắc chắn đánh bại được nó. Chỉ cần so sánh như thế, ai cũng có thể nhìn ra chênh lệch giữa bọn họ và Quỷ Bệnh không phải chỉ một hai đẳng cấp. Một người như vậy, chẳng khó hiểu khi gã khinh thường và không quan tâm tới viên tinh hạch khiến rất nhiều người dị năng thèm muốn đang nằm trong tay anh lúc này. Hiện giờ chuyện khiến Tiêu Thắng phiền não là phải giao viên tinh hạch này cho ai.
“Chú Bệnh, chú uống nước đi.” Mãi đến khi chắc chắn hai người không nói gì thêm, Trương Duệ Dương mới bưng ly nước Lý Viễn Trác mang tới đưa cho Quỷ Bệnh.
“Ai có cách gì không?” Ánh mắt La Hắc Tử quét về phía mọi người, dừng lại ở đám Trương Dịch Nam Thiệu. Lúc trước gã ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên cũng không chú ý bọn họ đối phó kiến cánh như thế nào, nhưng chỉ bằng việc bọn họ không tổn thất người nào liền biết mình đã nhìn nhầm. Nhưng điều này vẫn chưa đủ để khiến gã coi trọng bọn họ, vì nào ai biết trong việc này có bao nhiêu phần may mắn.
Rất lâu sau vẫn không có ai nói gì. Hiện tại bọn họ tựa như một đám thú bị nhốt trong lồng sắt, trơ mắt nhìn đao kiếm sắp đâm vào người, không có vuốt sắc, cũng chẳng có sức.
Oành! Một quả cầu lửa ném về phía đống củi ở cửa tầng hầm, ngọn lửa bốc cao, đám mây đen khủng khiếp chen chúc bay đến bị ngăn chặn, lại như là không biết lui bước, vẫn rào rào lao vào trong lửa, phát ra tiếng tanh tách, mùi thịt nướng chín lan tỏa trong không khí.
“Mau đóng cửa!” Có người nhìn thấy ngọn lửa chặn đường đám kiến cánh kia như sắp tắt, không khỏi kinh hoàng kêu lên.
Đóng cửa, mọi người đều hiểu ý nghĩa của nó. Kiến cánh có thể gặm thủng cánh cửa hoặc trần nhà, chúng có thể vào trong mà bọn họ lại chỉ có thể chôn chân ở đây, chờ thần chết đến đón, ấy vậy mà bọn họ lại chẳng còn lựa chọn nào khác.
Những người gần cửa nhất nhào qua đóng cửa lại, tuy bị kiến cánh tấn công, nhưng bởi vì số lượng ít nên rất dễ đập chết. Vì vậy, có thể thấy thứ này đáng sợ về mặt số lượng, nếu ít thì hoàn toàn không đủ gây sợ hãi.
Tiếng độp độp truyền tới từ sau ván cửa, mọi người nhìn nhau, cuối cùng người dị năng hệ thổ và hệ kim đứng dậy, dùng bùn đất và kim loại gia cố thêm cho cánh cửa lần nữa.
Thời gian với bọn họ mà nói có thể là đao cùn cắt thịt, nhưng cũng có khả năng sẽ là đường sống.