Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 194 : Tai ương kiến cánh (1)

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Nhưng rất nhanh đã có người phát hiện bọn họ còn phải đối diện với một vấn đề khủng khiếp hơn — thiếu oxi, có lẽ phần thông khí của tầng hầm này không được tốt lắm, giờ lại ùa vào hơn trăm người, cửa thì bị đóng kín, cho nên lập tức có cảm giác rất ngột ngạt.



“Má nó! Nếu như bị ngạt chết thì chi bằng hiện tại lao ra sung sướng chém giết cho đã tay!”



“Ờ, ai không đi thì làm cháu nhé.” Mọi người đưa ánh mắt như nhìn thằng ngu về hướng người vừa lên tiếng, còn có kẻ không quên châm chọc một câu. Tất cả đều đã tận mắt thấy kết cục thảm hại của người bị kiến cánh bao vây, giờ mà còn có thể nói ra lời thế này, không phải ngu ngốc thì là cái gì?



Người nọ đương nhiên không phải kẻ ngu, có lẽ hắn chỉ là nóng nảy quá nên buột miệng, nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc, nếu không sẽ chẳng nói những lời này sau khi cửa tầng hầm được đóng kín mít đâu, bởi vậy khi bị châm chọc thì cũng chỉ cười lạnh đáp lại một câu rồi thôi: “Tao chẳng có cháu trai lớn như mày đâu.”



“Đủ rồi, có sức múa mép khua môi như đám đàn bà thì lo nghĩ cách đi.” La Hắc Tử không vui mà cắt ngang hai người.



“Ta vẫn nên đánh thì hơn.” Sau khi hai kẻ không ưa nhau bị quát mà im thin thít, một giọng nói yếu ớt đột ngột vang lên.



Nếu có thể đánh thì còn trốn làm gì? Cặp mày rậm của La Hắc Tử giương lên, đang muốn phát tác thì người nọ đã tiếp tục giảng giải: “Chúng ta mở cửa ra, không gian chỗ cửa không lớn lắm mà lại có đống lửa ngăn cản, chỉ cần một người chắn ở đó, đằng sau lại sắp xếp một người giúp đỡ thì hẳn có thể chặn được. Mọi người thay phiên nhau lên, hoàn toàn có đủ thời gian để nghỉ ngơi.”



“Hơn nữa có lối vào thì đám kiến cánh ấy tự nhiên sẽ nhằm chỗ ấy mà chen, chúng sẽ không tiêu phí sức lực đi gặm sàn nhà nữa.” Mông Chiến nãy giờ vẫn luôn im lặng tiếp lời, ánh mắt hơi mang ý khen ngợi mà nhìn người mới đưa ra kiến nghị. Có lẽ lúc trước bị săn đuổi quá thê thảm cho nên bọn họ mới có thể một lòng chỉ nghĩ đến việc trốn tránh, hoàn toàn không suy xét đến chuyện đối đầu trực diện. Nhưng trên thực tế, bởi vì đã có chuẩn bị, hơn nữa còn có thời gian và lại chiếm ví trí thuận lợi, hiện tại bọn họ chẳng còn ở thế không có sức đánh trả nữa.
“Mở cửa ra đi.” Hắn đi về chỗ La Hắc Tử, nói.



Tinh thần La Hắc Tử rung lên, như là sợ hắn đổi ý, cũng không hỏi nhiều mà lập tức hô to: “Chu Hưng. Chu Hưng!”



“Đây!” Một gã đàn ông cao lớn mặt đen xì bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng đi tới.



“Mau, mở cửa ra cho người anh em này.” La Hắc Tử hất hất cằm căn dặn. Chờ người đàn ông kia nghe lời đi về phía cửa tầng hầm, gã lại gọi nam Thiệu đang nhấc chân định đi, móc ra một cái chìa khóa xe từ trong túi áo ngực ra ném cho hắn: “Chiếc xe tải thứ ba bên phải cửa chính.”



Nam Thiệu tiếp được, quyết đoán xoay người rời đi.



Những người khác thấy cửa tầng hầm sắp sửa mở ra đều đứng dậy khỏi mặt đất, toàn bộ nâng cao tinh thần đề phòng để ngừa kiến cánh ùa vào.



Nam Thiệu trở về chỗ nhóm của mình, mấy người Trương Dịch đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ hắn tới liền cùng nhau hành động. Tuy rằng lúc trước người kia đưa ra ý kiến chỉ dùng hai người là đủ lấp kín cửa, nhưng khi chưa được chứng thực, ai cũng sẽ không thật sự cho rằng chỉ cần chừng ấy người đi chắn. Mãi đến khi bọn họ sắp xếp xong vị trí, Chu Hưng mới bắt đầu ra tay dỡ bỏ cánh cửa kim loại và đất đá dày đang niêm phong lối vào. Khi đó mọi người mới biết được hóa ra hắn là dị năng song hệ kim và thổ.



Chu Hưng cẩn thận cuộn lớp kim loại hệt như cuốn giấy, gác qua một bên để tiện cho tùy thời có thể lấy dùng. Sau đó cẩn thận dò xét vách tường bằng đất, xác định không có kiến cánh chọc thủng mới chậm rãi dời lớp đất đá về chỗ cũ, lấp kín cái hố rộng ban nãy bị lấy đất đi để làm cửa. Trong toàn bộ quá trình hắn đều cực kỳ cẩn thận, chờ khi phát hiện cửa tầng hầm còn chưa bị gặm xuyên, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra thật mạnh, nói với nhóm Nam Thiệu: “Giao cho mấy người.” Dứt lời, Chu Hưng nhanh chóng lui về mảnh đất an toàn đằng sau.