Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 202 : Chạy trốn và đánh trả (2)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Không có ánh sáng, chung cư tối mịt không nhìn thấy rõ gì cả. Thiếu niên hô nhỏ một tiếng, dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Tần Tổ Vinh cũng ngừng giãy giụa. Trên thực tế, ngay bản thân Lý Mộ Nhiên cũng hơi bất ngờ. Cô chẳng qua chỉ muốn thử xem có thể mang được cả ba người đi hay không, chẳng ngờ được lại thật sự thành công, hơn nữa còn cảm thấy dư thừa sức lực, chỉ là chưa nắm rõ liệu có thể đưa được tất cả mọi người ra hay không thôi. Cho dù có thể đi nữa, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gì. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, đưa tinh thần lực ra thăm dò, chú ý tình huống bên kia của Tống Nghiễn.



“Chị ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?” Bên tai truyền đến tiếng thiếu niên sợ hãi dò hỏi.



“Chị cũng không biết, nhưng tạm thời đang an toàn rồi.” Lý Mộ Nhiên phân tâm trả lời, cô chỉ cố hết sức để tìm nơi đặt chân mà thôi, chứ cũng không quen thuộc khu vực này nên đương nhiên sẽ không biết đây là đâu. “Phòng bếp ở bên kia, em tìm thử xem, không chừng có thể tìm được gì đó. Nhưng phải cẩn thận một chút, đừng tạo ra tiếng động.” Nói xong, không để ý tới bọn họ nữa.



Chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt, chú Trần đang đứng ở bên cửa liền không thấy bốn người kia đâu cả, thất kinh vọt vào trong phòng, phát hiện cửa sổ vẫn đóng chặt, tìm trong các ngóc ngách cũng không thấy bóng dáng mấy người kia, nhất thời do dự, không thể không nghĩ tới tình huống bị kẻ địch bắt đi trong im lặng, nhưng cũng không thể kêu lên, sợ nhỡ may người bên mình chạy thoát rồi, ngược lại sẽ khiến kẻ địch chú ý. Trong lòng vô cùng buồn bực và lo lắng, chú quay lại cửa xem xét, tình hình chiến đấu bên ngoài đang vô cùng thảm thiết.




“Chạy? Chạy được sao?” Hai chân thanh niên bị giữ chặt, bị sét đánh đến đỡ trái đỡ phải, chật vật không chịu nổi, tuy rằng không bị thương, nhưng hiển nhiên gã cũng không thích tình cảnh mất chủ động thế này, giọng nói trở nên vô cùng lạnh lẽo. Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, tầng đất đá cứng như nham thạch đang vây hai chân gã trong phút chốc vỡ vụn, chú Trần phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau.



Ầm, một cái dây xích lửa cuốn về phía thanh niên, Lệ Cảnh và Tôn Trăn dừng bước chân, để Kha Trường Phong đỡ Diệp Kiên vào trong phòng. Tống Nghiễn đến bên cửa trước bọn họ một bước nhưng lại không đi vào, chỉ duỗi tay đẩy chú Trần vào trong.



Bên trong phòng, Hà Nhữ An không rảnh lo chuyện mấy người Lý Mộ Nhiên biến mất mà ngạc nhiên hay nghi ngờ, anh ta đang nắm chặt thời gian dùng dị năng đã không còn nhiều lắm cứu lấy Tạ Thu Sanh đang thở thoi thóp, chỉ sợ chậm thêm chút nữa thì người cũng chẳng còn. Mà lúc Tống Nghiễn gọi Lý Mộ Nhiên, Kha Trường Phong, Diệp Kiên và chú Trần đồng thời tiến vào, cũng chẳng qua chỉ là chút thời gian, nói thì dài nhưng thực tế còn chưa đến nửa phút. Lý Mộ Nhiên quả nhiên không phụ kỳ vọng của Tống Nghiễn, sau khi bọn họ vừa vào trong thì cô liền trở về ngay.



Biết dị năng của Lý Mộ Nhiên chỉ có Thẩm Trì không theo ra cùng, những người khác thì hoàn toàn không hay biết gì cả, bởi vậy khi thấy cô đột nhiên xuất hiện thì thực sự hoảng sợ, nhưng cô cũng không kịp giải thích gì cả, một tay nắm lấy Tạ Thu Sanh, tay còn lại là Diệp Kiên, sau đó nói với ba người đàn ông còn lại đang khiếp sợ nhìn mình: “Nắm chặt tay tôi.” Trên thực tế sau lần trước mang đi ba người kia, hiện tại cô cũng không thể xác định mình có thể mang được bao nhiêu người, thậm chí cũng không rõ sau lần này, còn có thể quay lại đây nữa không. Điều duy nhất cô có thể làm là cố hết sức, cô nghĩ đây cũng là điều mà Tống Nghiễn hi vọng cô làm được, cho dù cuối cùng hắn có khả năng phải ở lại nơi này vĩnh viễn.



Chú Trần nghĩ đến chuyện không thấy bóng dáng của hai đứa cháu mình, liền không chút do dự mà nắm lấy cánh tay của Lý Mộ Nhiên, Kha Trường Phong há mồm muốn hỏi nhưng bị Hà Nhữ An đẩy một cái, đành hậm hực ngậm miệng lại, chỉ là vẻ mặt không khỏi hơi do dự. Chờ ba người nắm chắc xong, Lý Mộ Nhiên liền phát động dị năng.