Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 203 : Chạy trốn và đánh trả (3)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Bên tai truyền đến tiếng hoan hô đè nén của trẻ con, Lý Mộ Nhiên nhịn xuống cảm giác khí huyết quay cuồng, chuyện đầu tiên làm chính là đếm số người, một, hai, ba… năm?



Năm người! Mắt cô bỗng dưng trợn to, trong nháy mắt cảm giác nhức đầu ù tai tựa như biến mất hết, đổi lại là sự vui mừng không thể miêu tả được. Nhưng mà sự vui mừng này chỉ lướt qua mà thôi, bởi vì cô nghĩ tới Tống Nghiễn còn đang trong cơn hiểm nguy.



“Dị năng của cô vậy mà lại là……” Kha Trường Phong vừa mừng vừa sợ, còn có cả sự hâm mộ không nói nên lời, chỉ là Lý Mộ Nhiên cũng không có tâm tình nghe anh ta nói, cúi đầu loạng choạng đi về phía sô pha ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.



Hà Nhữ An cũng vô cùng giật mình, nhưng không có thời gian hỏi nhiều, lấy một viên tinh hạch từ túi tiền ra, vừa hấp thu vừa nắm chặt thời gian chữa trị cho người bạn bị trọng thương. Trên thực tế anh ta đã kiệt quệ rồi, nhưng lại không thể không ép bản thân bức ra chút năng lượng cuối cùng.



Trong khoảng thời gian Lý Mộ Nhiên rời đi, thiếu niên đã nhóm lửa lên, đồng thời dùng rèm và các loại đồ vật khác che chắn hết cửa sổ để tránh ánh lửa để lộ vị trí. Cô bé Tiểu Niếp đã ngủ rồi, được đặt trên giường, che một tầng chăn bông thật dày. Chú Trần thấy hai đứa cháu đều ổn cả, cuối cùng yên lòng, sắc mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tần Tổ Vinh ngồi dựa tường, ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa bập bùng, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt không còn cuồng loạn như lúc trước nữa. Nếu không phải còn có ba người vẫn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, thì cảnh tượng này có thể coi là bình yên.


“Không bị thương, hẳn là do sử dụng dị năng quá độ mà thành.” Hà Nhữ An nỗ lực gắng sức kiểm tra cho Lý Mộ Nhiên, rồi kết luận. Thì ra trước đó Lý Mộ Nhiên mang đám người Hà Nhữ An đi đã là miễn cưỡng, chuyến sau đó đã hoàn toàn tiêu hao quá mức tinh thần lực và dị năng, trước đó cô đã cảm thấy lực bất tòng tâm rồi, vốn là không nên đi thêm chuyến nữa, kết quả có thể xảy ra nhất là không chỉ không thể cứu được người về, mà ngay bản thân cô cũng bị vùi trong đó, nhưng cô vẫn chọn đi cứu, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy cần phải đi. Cũng bởi vì dị năng của cô mới được tăng lên, đổi lại nếu chỉ hấp thu tinh hạch như trước kia, dù có muốn cô cũng không làm được, trong số người ở đây sẽ có ít nhất một nửa không cứu ra được.



“Có để lại di chứng gì hay không?” Kha Trường Phong thấy lo lắng. Lúc này đây nếu không có Lý Mộ Nhiên, chỉ sợ không ai trong bọn họ thoát được, cái này cũng coi như thôi đi, dù gì hành tẩu trong tận thế, họ đã sớm chuẩn bị tốt với cái chết, nhưng trước đó lại bị nhận hết tra tấn khuất nhục, đó mới là chuyện khiến người ta khó chấp nhận được. Cũng bởi vậy, anh ta tràn ngập cảm kích với Lý Mộ Nhiên, hy vọng cô không có chuyện gì.



“Không rõ lắm.” Hà Nhữ An thở dài, trước kia chưa gặp qua tình huống này, anh không có cách nào trả lời cả. Lần này bọn họ xem như họ rước họa về nhà, tuy sớm biết Võ tông lợi hại, nhưng chỉ một kẻ mà đánh cho tám người bọn họ đến không có sức đánh trả, sự thật này vẫn quá đả kích người rồi.



“Là tôi liên lụy đến mọi người.” Tần Tổ Vinh đột nhiên mở miệng, hắn rốt cục ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và Võ tông, đừng nói tới cái dáng vẻ hiện tại này, cho dù là lúc thân thể vẹn toàn, đối phương cũng có thể bóp chết hắn trong vòng một giây. Dù trong lòng có hận thế nào đi nữa, chỉ sợ thù này cũng không hy vọng báo được. Trong lúc nhất thời không khỏi nản lòng thoái chí, đồng thời cảm thấy nếu không phải do mình, mấy người Tống Nghiễn sẽ không trêu phải tên hung thần như vậy, khó lòng mà không cảm thấy áy náy.



“Bây giờ nói cái này có ý nghĩa gì đâu.” Kha Trường Phong phất phất tay, không khách khí mà nói, “Đã là đàn ông, thì phải biết gánh vác. Đừng trách tôi nói khó nghe, thân thể này của cậu ngay cả dị năng hệ trị liệu cũng không làm gì được, sau này chỉ sợ cũng chỉ được thế này, nếu đã vậy rồi, còn không bằng sớm thích ứng với nó đi. Dị năng của cậu còn dùng được đúng không? Chúng ta hiện tại còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, người có thể chiến đấu cũng không được mấy ai, cậu nắm chắc thời gian mà tìm ra cách thức chiến đấu thích hợp nhất với thân thể này đi, chí ít cũng có thể giúp đỡ một chút, so với lời xin lỗi còn hữu dụng hơn nhiều. Huống chi, cậu cũng không hy vọng sau này phải dựa vào người khác, có phải không?”



Nói xong, anh ta cũng mặc kệ đối phương có nghe lọt hay không, chuyển hướng sang chú Trần. “Tôi ra ngoài xem tình huống xung quanh, chú trông giữ trong này nhé.”



Tinh thần, thể lực cùng với dị năng của Hà Nhữ An đều đã tiêu hao quá mức, lúc này ngay cả người bình thường cũng có thể đánh gục anh, còn thiếu niên và em gái cậu ta, hai người đều không phải người thức tỉnh, tuổi lại còn nhỏ, căn bản không thể trông cậy vào được, chỉ còn có chú Trần, tuy rằng cũng bị thương nhưng so với những người khác mà nói, là người duy nhất có thể dùng tới. Kha Trường Phong cũng không còn cách nào khác, nếu anh không biết rõ hiện tại bọn họ đang ở nơi nào, có cách căn phòng gặp thanh niên Võ tông kia xa không, cùng với tình huống và địa hình xung quanh, thì chờ kẻ địch đuổi tới, nhiều người như vậy chỉ sợ sẽ phải chờ chết mà thôi.