Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 222 : Hay tin

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Đêm nay vùi người trong lòng Nam Thiệu nên Trương Duệ Dương ngủ ngon vô cùng, vừa ấm áp vừa an tâm, thậm chí nhóc còn mơ một giấc mộng đẹp, trong mơ nhóc gặp lại ba, vui vẻ đến nỗi cười khanh khách thành tiếng. Nam Thiệu mở mắt ra, ánh nhìn băng lãnh thanh tỉnh dừng trên gương mặt nhóc con, ánh lửa mơ hồ chiếu vào khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, gần như có thể thấy được đường nét của Trương Dịch từ đó khiến ánh mắt hắn không khỏi hơi hơi nhu hòa.



A Dịch.



Mấy ngày sau, đầu Nam Thiệu đội mũ, hơn nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, trên vai hắn là một nhóc con, bên mình có một con côn trùng lẽo đẽo đi theo, một lần nữa xuyên qua đường hầm mà kiến chúa từng ngự trị, trở lại khách sạn rách nát đã từng bị thực vật biến dị chiếm lĩnh trước kia.



Có Nam Thiệu và Ú Ú là hai khắc tinh của thực vật biến dị, đám cây cối biến dị tàn phá khách sạn tự giác co vòi rút quân nhường ra một lối đi. Trong sảnh chính của khách sạn còn lại xác chiếc xe mà Nam Thiệu từng lái tông vào tường, đầu xe đã bị đâm nát, hàng hóa trong thùng xe sớm đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại hai ba túi nilon rải rác ở nơi đó.



Gương mặt Nam Thiệu không chút biểu tình nhìn hết thảy khung cảnh quen thuộc trước mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh hắn từng bước đi trong đàn kiến dày đặc để lấy thức ăn trên xe về; nhớ tới hình ảnh Trương Dịch đứng vững ở lối vào tầng hầm tiếp ứng cho mình, hai chân anh bị cắn máu thịt lẫn lộn vẫn không chùn bước. Lệ khí trong mắt Nam Thiệu chợt lóe, lại bởi vì toàn bộ kiến cánh đã trở thành dinh dưỡng cho kiến chúa tiến hóa, mà kiến chúa thì bị hắn cắn nuốt sạch sẽ nên không thể không nhịn cơn bực bội này xuống. Trên đất xác kiến cánh rậm rạp sớm đã biến mất, chỉ trong góc hẻo lánh mới còn sót lại vài con, Nam Thiệu không dừng lại ở sảnh chính lâu mà lập tức đi xuống tầng hầm. Dĩ nhiên hắn không hề bất ngờ khi người bên trong đã rời đi.



A Thiệu, Vân Châu.



Trên tường dùng que củi bị đốt viết nên bốn chữ, Nam Thiệu trước kia chưa từng thấy nét chữ của Trương Dịch thế nhưng ngay cái nhìn đầu tiên hắn liền biết đây là do anh để lại. Hắn không bởi vì người đã rời khỏi mà cảm thấy mất mát, ngược lại chỉ chợt cảm thấy kích động, bởi vì có thể xác định Trương Dịch còn sống.



“A, là chữ của ba.” Khi đi xuống tầng hầm, Trương Duệ Dương cũng được Nam Thiệu thả xuống đất lúc này nhìn tới chữ viết trên tường, nhóc không khỏi mừng rỡ xông lên sờ sờ, reo lên. Hóa ra lúc trước khi Trương Dịch còn ở trong tù, mỗi lần viết thư về bà nội đều sẽ ôm Dương Dương vào lòng, dạy nhóc nhận biết từng chữ từng chữ. Dần dà, nhóc con tuy không nhớ được quá nhiều từ nhưng lại có thể nhận ra ngay nét chữ của ba mình.


Thấy nhóc con kích động muốn nhào tới lại bị người đàn ông đứng bên nắm tay giữ chặt, hai người trên xe đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông nọ cười khổ: “Nếu như đó là ba nhóc thì hắn đang ở căn cứ Vân Châu.” Dừng một lát, không đợi cậu nhóc hoan hô, gã lại nói: “Có điều chú không đề nghị hai người tới đó.”



“Dạ? Vì sao ạ?” Trương Duệ Dương đang vui sướng, nghe được lời này thì sửng sốt khó hiểu hỏi lại.



Người đàn ông lại quét mắt nhìn Nam Thiệu, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Nam Thiệu thì ngực chấn động, có một giây lát gã đã cảm thấy đấy không phải ánh mắt của loài người. Gã hơi hoảng loạn rời tầm nhìn, đợi tâm tư bình tĩnh lại mới cười mình nghĩ ngợi lung tung, nhưng bất kể thế nào gã cũng không muốn đối diện với cặp mắt kia một lần nữa và cũng chẳng dám đánh giá người trước mặt để xác định có phải lúc nãy mình hoa mắt hay không.



“Hiện tại căn cứ Vân Châu đã bị làn sóng zombie và sinh vật biến dị bao vây, người ở bên trong ra không được, người bên ngoài cũng vào không được. Bọn chú ra ngoài nhận nhiệm vụ mới miễn cưỡng tránh thoát. Hay là hai người theo chúng tôi đi thôi, không thì thú biến dị đuổi tới có muốn trốn cũng muộn rồi.” Nhóc con này thật sự quá đáng yêu. Gã nghĩ, những lời này thật ra là gã muốn nói cho người lớn kia nghe, cũng coi như là một lần làm chuyện tốt.



Lời gã vừa nói ra, không chỉ sắc mặt nhóc con thay đổi mà ngay cả trong mắt người đàn ông vẫn luôn im lặng cũng lướt qua vẻ kinh sợ lo lắng, chuyện xảy ra kế tiếp càng nằm ngoài dự kiến của gã. Chỉ thấy người đàn ông bịt kín kia bế nhóc con ngồi lên trên vai mình, vội vã chạy về hướng Vân Châu, ngay cả chào hỏi một câu cũng không có, càng miễn bàn tới chuyện nói lời cảm ơn.



“Thật không lễ phép!” Người phụ nữ bên cạnh mất hứng nói, “Sớm biết như vậy, cần gì lãng phí thời gian để ý tới bọn họ.”



“Biết được người thân bạn bè gặp nguy hiểm, nào còn có tâm tư lo lắng chuyện khác.” Người đàn ông nọ không cho là đúng phản bác, gã khoát tay, ra hiệu xe tiếp tục chạy về phía trước. Bây giờ con người sinh tồn càng lúc càng gian nan, gã xuất phát từ đạo nghĩa mà nhắc nhở, không hề trông cậy đối phương biết ơn mình, đồng dạng gã cũng chỉ có thể làm được tới vậy, muốn gã vội vàng đi hỗ trợ cứu người gì đó thì không có khả năng. Phải biết rằng những người cùng trốn ra trên đoàn xe này có rất nhiều kẻ còn người thân bạn bè bị kẹt trong căn cứ Vân Châu, lúc này họ đều đã lựa chọn từ bỏ, đâu ra tâm tư đi quản chuyện của người ngoài.



Đoàn xe bên này tiếp tục con đường trốn chạy của bọn họ, còn Nam Thiệu và Trương Duệ Dương cùng với Ú Ú chui từ rừng biến dị ra thì vội vàng, hoang mang, rối loạn lao về hướng Vân Châu. Nếu như không phải tốc độ bay của Nam Thiệu thật sự không được tốt lắm, sợ rằng lúc này hắn đã lộ ra hai cánh trực tiếp bay qua. Về phần bị người nhìn tới thì có làm sao?



Nhưng mà ước chừng sau khi họ đi được năm mươi dặm đã bắt đầu xuất hiện zombie rải rác tấp nập không ngừng kéo tới, ngẫu nhiên còn thấy động vật biến dị vụt qua, con đường trước mắt ngày càng trở nên khó khăn. Hắn vừa đi vừa giết cả quãng đường hơn mười dặm, zombie đã dày đặc đến một mức độ nhất định, chỗ xa hơn trên không trung có thú biến dị bay quanh, bất kể thế nào Nam Thiệu và Trương Duệ Dương cũng không thể tiếp tục tiến về trước được nữa.