Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 223 : Tử thủ trong thành phố

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Tại phía đông bắc thành phố Lũng Nhân, đoàn xe của Tống Nghiễn cũng gặp phải vấn đề tương tự.



Cả thành phố Lũng Nhân dường như biến thành một tòa thành hoang, không có zombie, không có động vật biến dị mà chỉ còn lại thực vật biến dị diễm lệ cùng với quần thể kiến trúc sừng sững điêu tàn và những chiếc xe bị bỏ lại gây tắc đường. Trận tuyết lớn đã áp chế hết thảy cảm giác nặng nề xuống dưới, ngoại trừ tiếng gió lạnh rít gào thì toàn bộ thế giới tựa hồ đều quy về yên lặng.



“Toàn bộ zombie dồn về phía nam rồi, đường bên ấy bị chặn kín, chúng ta không qua được.” Tiêu Thắng đi trước dò đường quay về báo cáo, sắc mặt anh ta có đôi chút sầu lo.



“Chúng hướng về căn cứ sao?” Tống Nghiễn xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía thành phố Lũng Nhân, khẽ hỏi. Có khả năng là vì về với đoàn xe, áp lực không lớn như trước nên trong khoảng thời gian này cảm xúc của Tống Nghiễn đều rất ổn định, vì vậy tình trạng dị hoá của hắn không tiếp tục tăng thêm, hơn nữa còn có xu hướng chuyển biến tốt đẹp. Lúc này hắn đứng nói chuyện với Tiêu Thắng cũng vô cùng bình thường.



“Hẳn là vậy. Chúng ta tiếp cận không được, trừ zombie dày đặc thì còn không ít động vật biến dị, lạ nhất là chúng nó không tự công kích lẫn nhau mà tất cả đều hướng về vùng kinh tế mới bị bỏ hoang bên kia. Thật là kỳ lạ!” Tiêu Thắng nghi hoặc cảm thán.



“Chúng ta đi đường vòng.” Tống Nghiễn quả quyết đưa ra ý kiến. Mục đích của họ cũng không phải căn cứ Vân Châu mà là khu Dục Lĩnh nằm cách thành phố Lũng Nhân hơn 400km về phía tây nam, đó là vùng giáp ranh giữa Vân Châu và Tranh Châu. Chỗ đó trước kia là một quân khu cũ dùng làm căn cứ để huấn luyện, người trong đoàn xe đa phần đều xuất thân từ đó, bây giờ lại muốn quay về, có thể thấy được sự đời hiện tại khó khăn tới nhường nào.



Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, zombie từ vài thành thị lân cận đều dốc toàn lực nhắm về khu kinh tế bên kia, dù có đi đường vòng thì cũng khó mà qua được. Hiện tại đoàn xe trừ khi thay đổi phương hướng còn không sẽ rất khó mà băng qua.



“Căn cứ Vân Châu xem như xong rồi.” Tống Nghiễn nói, trong mắt hắn hiện lên nét bi thương. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng một căn cứ thành lập cho người sống sót, quân số có khi lên tới mấy chục nghìn, có lẽ còn lên hơn trăm nghìn người, sắp tới có khả năng sẽ bị làn sóng zombie và đàn thú dữ ngoài kia nuốt sạch sành sanh. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhìn cảnh tượng khủng khiếp sắp ập tới này, ai có thể thờ ơ cho được?
Những người khác đều mệt không có hứng thú nói gì, Cục thịt Trần đành phải nhếch miệng cười ỉu xìu: “Đâu ra mà đòi yên ổn, có thể giữ cái mạng nhỏ thì đã may lắm rồi.”



Trương Dịch mở mắt ra nhìn trận mưa tuyết vẫn nặng nề rơi xuống, trong mắt anh là một mảnh vắng lặng, tựa hồ không hề lưu tâm tới tình cảnh trước mắt, nhưng trong lòng anh thật ra có áy náy rất sâu. Anh biết nếu như không phải vì anh muốn đi tìm Dương Dương thì đám Cục thịt Trần, Thạch Bằng Tam lúc này hẳn là ở lại Dung Hà giúp Kiều Dũng xây dựng doanh trại, tuy cũng nguy hiểm nhưng tuyệt đối sẽ không giống tai ương kiến cánh lần trước hay gần như chẳng còn đường sống như biển zombie lần này. Chẳng qua hiện tại nói xin lỗi đã không còn ý nghĩa, anh chỉ hy vọng có thể liều chết vạch ra một đường sống cho mọi người. Về phần Dương Dương hiện giờ không biết đang ở nơi nào thì anh đã không dám suy nghĩ nhiều nữa.



Hóa ra sau khi bọn họ đến căn cứ Vân Châu liền tách khỏi đoàn người Thường Hán. Thường Hán có ý định ở lại nơi đây lâu dài cho nên trực tiếp dùng tinh hạch mua phòng, bởi vì đủ số lượng mà lại có xe nên họ không gia nhập bất cứ đoàn đội nào. Nhóm của Trương Dịch thì thuê một dãy nhà nhỏ, toàn lực tìm kiếm Trương Duệ Dương và Lý Mộ Nhiên. Anh không chỉ đăng thông báo tìm người ở sảnh lớn chuyên dùng để truyền tin về nhiệm vụ mà còn treo tại cổng lớn của căn cứ hay vị trí thường xuyên tụ tập nhiều người qua lại, rồi chia nhau tản ra hỏi thăm ở khắp mọi nơi. Căn cứ Vân Châu có hai trăm mấy chục nghìn người may mắn sống sót, nghe thì có vẻ như không nhiều thế nhưng muốn tìm kiếm hai người trong biển lớn mênh mông ấy thì cũng không phải chuyện một chốc là làm xong, trừ khi vận số của họ nghịch thiên. Mà sự thật chứng minh, bọn họ quả thật có số mệnh nghịch thiên, chẳng qua lại là vận xấu muốn đòi mạng. Chuyện tìm người còn chưa có chút manh mối thì căn cứ lại bị bao vây.



Là nguyên nhân gì dẫn đến động vật biến dị và zombie xung quanh đạt thành nhất trí, đồng thời tụ tập tới tấn công căn cứ thì không ai nói được rõ được. Chỉ mơ hồ có lời đồn rằng người của Tân Giáo vì tinh hạch cấp cao mà bắt giết thú biến dị và zombie biến dị, chọc giận thú vương cùng với zombie vương mới gây ra tai họa lần này. Cũng có người đoán là do sinh vật nào đấy có trí tuệ đang thôi thúc sai khiến đám sinh vật biến dị kia, bằng không zombie không có đầu óc sẽ không có khả năng chạy từ các thành phố khác đến đây trong cùng một khoảng thời gian, khiến người trong căn cứ không kịp có cơ hội chạy trốn.



Sự thật rốt cuộc là như thế nào, có thú vương và zombie vương như trong truyền thuyết hay không ngoại trừ đương sự thì chẳng ai biết. Thế nhưng khung cảnh hai ngày trước lại là chuyện mọi người đều tận mắt chứng kiến, hơn nữa ai cũng vĩnh viễn khó quên.



Buổi sáng ngày hôm ấy, cổng lớn của căn cứ mở ra như thường lệ, mỗi đoàn đội khởi động xe xếp hàng chậm rãi chạy ra khỏi căn cứ, chuẩn bị nghênh đón một đợt khiêu chiến với số mệnh mới. Căn cứ Vân Châu được thành lập trên nền khu kinh tế mới mở nhưng bị bỏ hoang, diện tích ước chừng hơn 30km2, trong một năm sau tận thế đã được con người dần dần xây dựng tường bảo vệ cao lên, chỉ có bốn cổng lớn ở bốn phía đông, tây, nam, bắc có thể mở ra để thông với bên ngoài, sơ bộ thì nó khá giống với một thành trì thời cổ đại, chỉ là thiếu đi cái dáng vẻ cổ kính đồ sộ xưa cũ và thêm nhiều áp lực tiêu điều mà thôi. Ngày ấy bốn cánh cổng mở rộng, mọi người đang chạy xe ra ngoài đột nhiên nghe được tiếng vang như sấm dội, đất trời như đều run rẩy, tất cả người có mặt đều hốt hoảng, đợi lại qua một lát mới phát hiện hóa ra là động vật biến dị rậm rạp chạy trên đất, bay trên trời, tựa như bão táp đằng đằng sát khí nhằm về phía căn cứ. Lúc ấy ai cũng kinh sợ ngây ra như phỗng, chẳng rõ là ai kêu to một tiếng mới khiến tất cả thình lình phản ứng lại, ào ào chạy trở về.



Căn cứ phản ứng không tính là chậm, lúc này bên trong lập tức đóng chặt cổng lớn, báo động nguy cấp réo vang, người có thể chiến đấu đều lên tường phòng ngự chống cự và diệt trừ những con thú biến bị đã leo lên trên tường. Nhưng mà thú biến dị bay thì lại có thể trực tiếp lướt qua phòng tuyến mà bay vào căn cứ rồi điên cuồng giết hại, tuy rằng cuối cùng chúng đã bị mọi người hợp lực tiêu diệt nhưng cũng gây ra thương vong và tổn thất không nhỏ. Thế nhưng điều càng khiến người ta tuyệt vọng lại xảy ra ở ngày kế tiếp, vào cái lúc mà dường như tất cả mọi người đều kiệt sức, sau lưng động vật biến dị bỗng xuất hiện biển zombie đông nghìn nghịt, giống như một cụm mây đen cuồn cuộn ập tới, cũng trở thành cơn ác mộng đè lên trái tim của mỗi người.



Chỉ động vật biến dị thì chung quy số lượng của chúng cũng hữu hạn, lại là vật sống biết mỏi biết mệt, mọi người hợp sức lao ra ngoài không chừng còn có một đường sống, nhưng khi dõi mắt nhìn biển zombie không thấy giới hạn đang bao vây nơi này thì tất cả mọi người đều biết, kết cục của họ đã định rồi. Có người từng có ý đồ đào hầm để trốn thoát, nhưng không ngờ ngược lại đưa tới sâu bọ biến dị trong đất, khiến căn cứ đã tràn ngập nguy cơ lại càng thêm nguy hiểm. Lên trời không lối, xuống đất không cửa có lẽ chính là câu miêu tả chính xác nhất tình trạng của bọn họ lúc bấy giờ. Nhưng mà dù cho đã đi tới đường cùng thì mọi người vẫn không từ bỏ, vẫn quyết liệt chống cự, chẳng phải vì để sống lâu thêm một phút mà chỉ bởi vì không cam tâm uổng phí ném đi cái mạng này. Cho dù chết, ít nhất họ cũng muốn được chết thật đáng giá.