Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 225 : Gặp gỡ vội vàng

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Ai nha, cục cưng của chú, cuối cùng cũng tìm được con rồi!” Tiếng khóc của Trương Duệ Dương gây sự chú ý không nhỏ, mọi người xung quanh còn cho rằng lại là nhà ai gặp chuyện, Cục thịt Trần vốn đang ngồi phịch trên mặt đất mệt mỏi chỉ còn chút hơi tàn, nghe tiếng mới miễn cưỡng hé mắt, sau khi nhìn rõ là Trương Duệ Dương thì cứ như được nạp đầy máu sống lại. Y dùng cả tay cả chân lồm cồm bò dậy, vội vã lôi nhóc con ra khỏi lòng Trương Dịch rồi ôm chặt lấy, vui sướng kêu lên. Vốn y còn định ôm hôn mấy cái nhưng bởi vì không còn nhiều sức lực nên chỉ đành buông tay.



Lúc này Trương Duệ Dương còn nghẹn ngào khóc nấc, cũng không đáp lại, nhóc chỉ dùng hai cánh tay nhỏ ôm cổ Cục thịt Trần, tiếp tục mở miệng mà gào, thật giống như là bị tủi hờn khủng khiếp lắm.



“Ôi ôi, cục vàng cục bạc của chú, đừng khóc mà, ai ức hiếp con, nói cho chú béo, chú béo sẽ chém nó!” Cục thịt Trần luống cuống tay chân vội vã nựng nhóc, thật sự là chưa bao giờ thấy Trương Duệ Dương khóc thảm như vậy, cả trái tim đều không khỏi thít chặt, sợ hơn nửa năm qua nhóc đã phải chịu quá nhiều khổ ở bên ngoài.



Trương Duệ Dương chỉ lo khóc, qua một hồi lâu vẫn khóc, gấp đến độ Cục thịt Trần và những người khác đều hoảng sợ, ai cũng liên tục dò hỏi, tiếng khóc của nhóc mới chậm rãi dừng lại, vừa nấc vừa đáp: “Không, không có ai, hức… Không ai ức hiếp con… hức… Con nhớ ba… huhuhu…”



Mọi người nghe vậy mới thả lỏng, Cục thịt Trần sờ mồ hôi trên trán, dở khóc dở cười giao nhóc con lại cho Trương Dịch, y quay sang nhìn Lý Mộ Nhiên, cười ha hả: “Em gái Mộ Nhiên, hơn nửa năm qua em đưa Tiểu Dương Dương đi đâu vậy? Khiến tụi anh lo chết đi được.” Vừa nói y vừa định tiến lên ôm chặt Lý Mộ Nhiên, không nghĩ tới lại bị một người đàn ông cao lớn khôi ngô ngăn lại.



“Ây dô, anh là ai hả?” Cục thịt Trần vô cùng bất ngờ, tuy rằng cảm giác đối phương tựa hồ không dễ trêu chọc, thế nhưng ỷ vào việc người bên mình đông, hơn nữa Nam Thiệu lợi hại nhất cũng đã trở lại cho nên y cũng không hề khách sáo.



“Anh Trần, đây là chủ nhiệm khoa của bệnh viện trước kia mà em từng thực tập, anh ấy họ Tống.” Lý Mộ Nhiên ló đầu ra từ sau lưng Tống Nghiễn, hơi lúng túng giải thích. Dù cô có trì độn thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng có thể cảm giác được hành vi của Tống Nghiễn biểu lộ ra tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng hiện tại cũng không phải lúc cho cô nghĩ sâu về chuyện này, cho nên cô chỉ có thể tạm thời xem nhẹ cảm giác tim đập mặt đỏ, kể sơ lại chuyện của mình và Tống Nghiễn trong đoàn xe.


“Không cần đâu ạ, để chuyến sau đi. Dù chị ra đó thì anh Dịch cũng sẽ không trở về đâu.” Lý Mộ Nhiên vội vàng ngăn cản, mọi người ở chung thời gian không ngắn, cô dĩ nhiên hiểu rõ tính cách Trương Dịch, anh chắc chắn sẽ không để một cô gái thế thân cho mình.



“Đúng vậy, chị đại à, đừng thêm phiền nữa, tính anh Dịch thế nào chị còn không biết à? Có anh Thiệu ở đó anh Dịch, tiểu Hòa thượng và anh Thạch Tam đều sẽ bình an thôi.” Cục thịt Trần cũng khuyên, thế nhưng đáp lại y là một cái đá đít.



Hai phút sau, vài người xuất hiện trong đoàn xe của Tống Nghiễn, Tiêu Thắng biết ý của Tống Nghiễn thì lập tức tìm người dị năng đến chữa thương cho mấy người Cục thịt Trần, mà Trương Duệ Dương thì đã bị đám Phó Đam ôm lấy, trong hoan hỉ tạm thời quên đi ba ba, đương nhiên cũng quên luôn Ú Ú chưa xuất hiện. Mãi đến khi Lý Mộ Nhiên rời khỏi một lần nữa, Từ Tịnh, Bùi Viễn và cả người biết sơ sơ về dị năng này như Cục thịt Trần đều còn đang ngây ngẩn vì chuyện xảy ra trên người mình hệt như kỳ tích, tùy ý để yên cho người dị năng hệ trị liệu sắp xếp.



Khi Lý Mộ Nhiên quay lại căn cứ, cô lựa chọn điểm dừng chân là căn nhà mà Trương Dịch thuê, cô cầm đao trong tay, trên lưng đeo ba lô đựng thức ăn nóng và nước uống mà từ người dị năng hệ hỏa đã chuẩn bị. Đến nơi, cô không lập tức ra ngoài mà là ở lại trong nhà chờ đợi, đến khi nhận thấy động vật biến dị đã ngừng tấn công thì mới ra ngoài tiến về hướng tường phòng ngự. Lý Mộ Nhiên tự hiểu rất rõ về bản thân mình, trừ việc cô có một dị năng tương đối đặc biệt thì khi đối diện với động vật biến dị cô thật sự rất yếu ớt, nếu cứ xông ra giao chiến thì chỉ gây liên lụy tới mọi người mà thôi.



Có Nam Thiệu và Tống Nghiễn gia nhập, dù ba người Từ Tịnh rời khỏi thì Trương Dịch vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trên thực tế không chỉ anh mà những người đứng gần họ cũng có loại cảm giác này, vì thế trong thời gian nghỉ ngơi liền có không ít người tụ lại đây chào hỏi bắt chuyện, tựa hồ muốn biết hai người đột nhiên xuất hiện có lai lịch thế nào. Bọn họ đương nhiên không nghĩ tới hai người kia từ trên trời giáng xuống, suy đoán nhiều nhất là người do Tân Giáo phái tới. Chung quy trong Tân Giáo cao thủ nhiều như mây, đây là chuyện mà ai cũng biết.



Đáng tiếc Nam Thiệu và Tống Nghiễn đều rất lạnh nhạt, gần như chẳng ai có thể bắt chuyện, Trương Dịch và Thạch Bằng Tam, Giới Sân cũng không phải người thích nói nhiều cộng thêm ai cũng mệt mỏi, nào đâu ra sức lực đi ứng phó với bọn họ, vì thế suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán. Chẳng qua sự xa cách lạnh lùng của Nam Thiệu và Tống Nghiễn lại bị xem thành một loại cao ngạo, gia tăng cho suy đoán ấy mà thôi.



Tống Nghiễn không đi gặp cấp cao trong căn cứ mà là dựa vào hai mắt của bản thân yên lặng quan sát, lấy phán đoán của mình để xem nếu như không có trợ giúp từ bên ngoài thì căn cứ còn có thể chống đỡ bao lâu. Nam Thiệu trừ việc bớt thời gian chữa thương cho Thạch Bằng Tam và Giới Sân thì vẫn luôn nắm chặt tay Trương Dịch, thường xuyên đau lòng hôn lên mái tóc trắng của anh, hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt người ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Dịch thì thần trí Nam Thiệu đã hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, chỉ là trong căn cứ không có thực vật biến dị nên không thể cung cấp đầy đủ năng lượng giúp hắn trút đi lớp vỏ kiến, vì thế cho tới bây giờ hắn vẫn duy trì bộ dáng trước đó. Tuy rằng tính ăn tạp của biến dị kiến quyết định hắn cũng có thể hút năng lượng từ động vật biến dị, nhưng lúc này hắn hiểu rõ cảnh tượng đó quá mức làm cho người ta sợ hãi, không lâm vào bất đắc dĩ thì Nam Thiệu sẽ hạn chế làm như vậy. Dù sao Trương Dịch cũng đâu ghét bỏ hình thù này của hắn.



Trương Dịch không dễ dàng gì mới tìm được con trai, trong lòng tự nhiên là vướng bận, ban đầu còn muốn tranh thủ về thăm con một lát, ai ngờ Lý Mộ Nhiên đã xách thức ăn nước uống lại đây, đồng thời mang đến tin tức cô đã đưa Dương Dương và mọi người tới nơi an toàn rồi.